Bọn họ vẻ mặt oán giận, hận chỉ mong Chu Xử chết đi, lại không làm gì được.
Ở trong đại lao vài canh giờ, Chu Xử lại từ đô nha đi ra.
Khi gã đi đến trước mặt Lý Mộ, mỉm cười nhìn hắn một cái, nói: “Ta nói rồi nhỉ, vô dụng...”
Lý Mộ vẻ mặt bình tĩnh, hờ hững nhìn gã.
“Chúng ta còn có thể gặp lại, có lẽ không cần tới ba năm, khi đó, hy vọng ngươi còn ở nơi này...” Chu Xử dần dần thu liễm nụ cười trên mặt, nhìn Lý Mộ, nói: “Ngươi là người đầu tiên khiến ta biết đại lao Thần Đô nha là thế nào, thật không dễ gì gặp được người thú vị như vậy, thực không nỡ rời khỏi ngay bây giờ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây