“Muội đừng vội nói không tin. Chuyện này được chính miệng hảo bằng hữu của ta nói. Muội cũng gặp những người đó rồi, chính là mấy người lần nào cũng tụ tập cùng ta sau khi tan học!” Đường Thanh Sơn nhắc nhở: “Bọn họ giống chúng ta, cũng là những người mới chuyển vào tiểu trấn trong vài năm gần đây! Nghe bọn họ nói, thời điểm bọn họ vừa được đưa tới tiểu trấn, vẫn còn xa lạ với nơi đây, mặc dù người trong tiểu trấn không bài xích bọn họ, nhưng bọn họ vẫn có cảm giác rất khó hòa nhập vào cuộc sống ở nơi này! Thế nhưng muội có biết người đầu tiên tiếp xúc với bọn họ là ai không?”
“Tiểu Hỉ Bảo?” Đường Tiểu Ngọc trả lời theo bản năng.
“Đúng vậy, chính là Tiểu Hỉ Bảo, Tiểu Hỉ Bảo là người đầu tiên chào hỏi với bọn họ, sau đó nàng còn dẫn bọn họ tới quen biết với người trong tiểu trấn, làm cho bọn họ dần dần hòa nhập vào cuộc sống ở nơi đây! Theo như lời bọn họ miêu tả, Tiểu Hỉ Bảo tựa như tiểu tiên nữ, luôn mang đến cho người ta tiếng cười vui và niềm hạnh phúc!” Đường Thanh Sơn cảm khái nói.
Đường Tiểu Ngọc không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên khi nàng ta đi tới cây hòe.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn nàng ta, còn chỉ trỏ nàng ta, xầm xì điều gì đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây