Chu Sơn Nguyệt cảm thán nói: “Con người khi còn sống cần trải nghiệm, thiên tai nhân họa mang tới khó khăn, tình yêu mang tới băn khoăn không như ý, một thân một mình hoàn cảnh trái ngang mang tới quạnh quẽ, cho dù những điều trắc trở này luôn không hẹn mà gặp, khiến cho người ta không thể nào lựa chọn, nhưng không phải là không lần lượt ma luyện tâm trí của con người. Lúc trước, sư tổ ngươi sở dĩ để ngươi hóa phàm, chính là muốn mượn những điều này ma luyện ngươi! Nhưng mà ngươi đã nghĩ kỹ rồi sao, thật sự nhất định phải ở bên hắn trăm năm?” Ánh mắt Chu Sơn Nguyệt nghiêm túc nói.
“Sư phụ, ta nghĩ kỹ rồi!” Ánh mắt Đại Ny kiên định nói.
“Đây là lựa chọn của ngươi, ta cũng sẽ không ngăn cản!” Chu Sơn Nguyệt thở dài, lật tay một cái, trong lòng bàn tay trống rỗng xuất hiện một bình thuốc.
“Sư phụ, đây là?” Đại Ny hơi nghi hoặc một chút.
“Đây là...” Chu Sơn Nguyệt ghé vào bên người Đại Ny nói nhẹ gì đó. Khuôn mặt Đại Ny “bùng” lên một chút, đỏ đến mức có thể chảy ra nước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây