Tống Tiểu Xuân biết Bộ Phàm đang khảo nghiệm hắn.
Bởi vì người có thể dạy cho hắn hiểu được kiếm tâm, lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra hắn có kiếm tâm, làm sao lại không biết quá trình đó.
“Khi trước, ngươi nói ta phải buông, ta đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn chưa tìm ra đầu mối. Sau đó ta nghĩ tới một tình huống, có phải ngươi muốn ta buông kiếm, buông hết thảy mọi thứ hay không. Mãi cho tới ngày hôm qua, ta bỗng nhiên hiểu ra, cái gọi là buông, không chỉ đơn giản là buông kiếm, mà ngươi muốn giảng cho ta hiểu một đạo lý. Lòng người tựa như một cái chén, cái gì cũng không muốn buông, nhưng nếu không buông làm sao còn không gian chứa đựng nữa, cũng có nghĩa là càng chất nhiều thứ vào bên trong, người càng chẳng làm nên trò trống gì. Ngược lại nếu có thể trút bỏ mọi vướng bận trong lòng, sẽ trở thành trăm sông đổ về biển, có thể dung nạp hết thảy mọi điều...”
Tống Tiểu Xuân càng nói càng kích động, hắn lập tức thổ lộ hết tất cả những suy nghĩ trong lòng.
Bộ Phàm há miệng thở dốc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây