Đêm khuya vắng người, Tần Minh bất giác tiến vào trong tối đen sương mù, trong lòng hắn thấy bất an, thậm chí là không hiểu nổi. Tại sao hắn có thể đi ngang qua ở trong sương mù nhưng không thể nhìn thấy rõ cảnh vật phía xa hơn?
Tần Minh chú ý thấy bản thân là “hình người”, hơn nữa cũng không ám đạm, vào giây phút cuối cùng rời đi, hắn đã chộp lấy mảnh vải rách kia và mang theo bên người.
Mảnh vải chỉ lớn bằng hai bàn tay gấp lại, nhìn chỉnh thể có thể xem là hình vuông, dài chừng một bàn tay.
Vào giây phút này, Tần Minh là ý thức thể, không thể nói rõ kích thước, hắn có thể khoác mảnh vải ảm đạm này lên người, điều này có nghĩa là sau khi hắn hiện hình sẽ chỉ cao bằng bàn tay.
Đây là một loại thể nghiệm kỳ diệu, cảm nhận nhạy bén, nhưng sắc mặt của Tần Minh lại vô cùng nghiêm trọng, hắn cười không nổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây