Hứa Nhạc Bình không nói lời nào. Mãi đến khi rời khỏi Ngân Đằng Trấn, hắn xông vào trong rừng rậm tối tăm, vung nắm đấm đập mạnh lên một cây lớn. Những tuyết đọng trên cành tuyết rơi xuống.
- Nếu như không có thê nhi già trẻ, hoặc trẻ lại hai mươi tuổi, hôm nay ta có chết cũng phải mang theo Phùng Dịch An!
Hắn thở hổn hển, trong lòng uất ức, cánh tay cũng đang hơi run.
Hắn bị sỉ nhục ở trong phòng, bây giờ trên mặt còn có dấu tay. Bản thân là một nam nhân, hắn không nuốt trôi được cơn giận này.
Chỉ là hắn có gia đình lại không còn trẻ nữa, trên thân gánh vác nghĩa vụ làm hắn không thể không nhịn xuống. Hắn nắm chặt nắm tay nói nhỏ:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây