Sách của họ trông có vẻ dùng nhiều hơn sách của Giang Cần, không tệ tàn như hồi cấp ba nhưng đầy những vết gập, chứng tỏ họ học hành chăm chỉ.
“Giang Cần, chuyện lần trước mượn phòng để gói sủi cảo, cảm ơn cậu nhé.” Tưởng Điềm lật sách ra nhưng không vội đọc, mà quay sang bắt chuyện trước.
“Không có gì đâu. Các cậu cũng giúp tôi đưa Mạn Kỳ đi chơi rồi, coi như huề nhau. Bà cụ bán hoa quả sao rồi? Bà ăn sủi cảo chưa?”
Tưởng Điềm nhìn sang Giản Thuần, cô ấy nhanh nhẹn đáp lời: “Ăn rồi, bà bảo sủi cảo bọn tôi gói ngon lắm, còn nhất quyết ép bọn tôi mang ít hoa quả về, nhưng bọn tôi từ chối.”
Giang Cần gật đầu: “Lần sau đi xe đạp nhớ cẩn thận, đừng có vội vàng hấp tấp. Càng gấp càng phải bình tĩnh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây