Sau vài ván, khuôn mặt trắng hồng của Phùng Nam Thư đã ửng đỏ, lấm tấm mồ hôi trên trán, khiến cô trông thêm phần dịu dàng.
Vài nam sinh mặc đồ thể thao cố ý đến gần sân cầu lông. Người thì vuốt tóc, người thì lau mồ hôi, thậm chí có người giả vờ khởi động, tạo dáng như thể mình quyến rũ nhất.
Nhưng Phùng Nam Thư hoàn toàn không để ý. Cô không quay đầu lại dù chỉ một lần, cho đến khi Cao Văn Tuệ nhìn thấy bóng dáng lười biếng nằm trên khán đài.
“Phùng Nam Thư, Giang Cần mà cậu luôn nhắc tới, đến rồi kìa.”
Phùng Nam Thư nheo mắt, vẻ mặt không vui: “Cậu lại đùa mình, mình đâu có ngốc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây