Lấy điện thoại ra, hắn gọi cho tiểu phú bà, hẹn gặp cô tại căng-tin 2.
Rời khỏi khu khởi nghiệp, cái lạnh như cắt da cắt thịt ập vào mặt. Những cành cây trơ trụi run rẩy giữ lại vài chiếc lá già cỗi, trông thật đáng thương trong cảnh tuyết trắng bao phủ.
Đi đến đường Học Viện, Giang Cần nhận ra lớp tuyết rơi sáng nay đã bị người qua lại giẫm nát, cứng như đá và trơn trượt.
“Hễ mà ngã, không khéo vỡ luôn xương cụt.”
Rầm!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây