Chủ nhiệm Hồ vừa nhìn lên thì thấy ngay hình nền trên điện thoại. Đó là một cô gái xinh đẹp đến khó tin, khoác chiếc áo khoác trắng, đôi mắt tựa như phát sáng, toàn thân toát lên vẻ thanh thuần và linh động vô cùng.
“Mấy giờ rồi?”
“Ơ... Tôi không nhìn rõ.”
“Hóa ra thầy cũng mờ mắt rồi à.”
Giang Cần thản nhiên nhét điện thoại vào túi, ánh mắt vô cảm quay lại dán chặt vào sân khấu trao giải, gương mặt dần trở nên chuyên chú.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây