“Cậu đừng nhìn mình nữa. Mình bắt đầu ngại rồi.” Phùng Nam Thư cảnh báo với vẻ nghiêm túc.
Giang Cần nín thở: “Bạn tốt nhìn nhau một cái thôi, cậu có gì phải ngại?”
“Mình không biết.”
“Hay là cậu có ý đồ không đứng đắn với mình?”
Phùng Nam Thư khẽ mím đôi môi đỏ mọng: “Mình không có. Trong đầu mình chỉ là một mảng trống rỗng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây