“Mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Chúc cậu may mắn.”
“Cảm ơn chị. Sau này nếu làm lớn được, hy vọng có dịp mời chị bữa cơm.”
Diệp Tử Khanh không nói gì, chỉ mỉm cười rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
Chị ta cảm thấy tầm nhìn của Giang Cần quá ngắn, giống như nhiều kẻ cơ hội khác, chỉ muốn vội vã chiếm lấy một phần đất để điên cuồng kiếm tiền.
Những người như vậy, kiếm một mớ trong thời gian ngắn thì không thành vấn đề. Nhưng để làm lớn, làm mạnh, e rằng ngay cả tư cách bước chân vào sân chơi họ cũng chẳng có.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây