Cô ấy ngó xung quanh, chợt phát hiện ra tên chó Giang Cần đã tới từ lúc nào.
Phùng Nam Thư đúng là cô gái ngốc nghếch của hắn, đi một vòng rồi cũng chạy về ngồi cạnh hắn ở hàng ghế sau.
“Giang Cần, cậu còn biết đường về hả? Cậu có biết mấy ngày nay Phùng Nam Thư mất cả hồn không?” Cao Văn Tuệ lên tiếng thay trời hành đạo.
Giang Cần quay đầu nhìn Phùng Nam Thư: “Tiểu phú bà, hồn cậu đi đâu mất rồi?”
“Đi dạo rồi.” Phùng Nam Thư nghiêm túc đáp lời, nhưng giọng điệu đầy ngớ ngẩn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây