Phùng Nam Thư bật dậy ngay lập tức, đôi mắt trong veo chớp chớp, rồi cô định xuống giường thay giày.
Nhưng Cao Văn Tuệ lập tức ngăn cô lại, giả vờ thở dài: “Nhưng Giang Cần không gọi cậu, chỉ gọi hai bọn mình thôi. Cậu ấy còn đặc biệt dặn dò là cậu không được xuống.”
Nghe câu đó, gương mặt Phùng Nam Thư lập tức trở nên buồn bã, cô tròn xoe mắt nhìn Cao Văn Tuệ, đôi mắt ngân ngấn nước.
“Thôi được rồi, bọn mình có chuyện quan trọng cần bàn, xong rồi cậu ấy sẽ dẫn cậu đi chơi.”
“Vậy các cậu nói nhanh lên nhé.” Phùng Nam Thư chớp chớp đôi lông mi dài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây