Trương Tân Vũ hơi xoay người, cảm thấy mình ngồi không yên nữa.
Lạ nhỉ, sao tự nhiên lại muốn rời đi thế này?
Y đã luôn mong có cơ hội trò chuyện với Phùng Nam Thư, để cô thấy được sự xuất sắc của mình. Giờ khó khăn lắm mới có dịp ngồi cùng nhau, sao bỗng nhiên lại muốn đi?
À, chắc là do trời quá nóng, khiến ghế cũng nóng theo. Màu đen vốn hấp thụ nhiệt mà, huống hồ đây lại là mùa hè. Lúc mới ngồi xuống không để ý, giờ ngồi một lúc thấy nóng rát, thật là khó chịu.
Trương Tân Vũ mím môi khô khốc, đầu óc như rối thành một mớ tơ nhện. Y mơ màng uống một ngụm trà sữa, rồi rơi vào trầm tư.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây