“Em gái ơi, ngày mai là lễ duyệt binh rồi, em xinh đẹp như thế, sao lại không muốn thay mặt viện Tài Chính cầm cờ nhỉ?”
“Đúng đó em gái, lễ duyệt binh là sự kiện toàn trường. Nếu em đứng trước cầm cờ, chắc cả trường sẽ đổ dồn ánh mắt vào viện Tài Chính của chúng ta.”
“Suy nghĩ lại đi, đây là một vinh dự không phải ai cũng có cơ hội đâu.”
Phùng Nam Thư đối diện với lời mời của họ, chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ chống đối.
Cô vốn dĩ đã sợ những nơi đông người, việc tham gia quân sự đã là giới hạn mà cô có thể chịu đựng. Đi dự lễ duyệt binh? Đứng ở hàng đầu? Đối diện với hàng ngàn khán giả? Người bình thường còn cảm thấy run chân, huống chi là cô, một người mắc chứng sợ xã hội như thế này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây