Long Trần chạy tới trước bộ hài cốt đó, phát hiện quần áo bên trên đã sớm mục nát, xương cốt cũng phong hoá rất lợi hại, không biết là đệ tử kỳ trước hay là sớm hơn.
Khiến Long Trần có chút giật mình là, một xương ngón tay của người đó đã biến mất, vị trí đó chắc là nơi đeo không gian giới chỉ.
- Giới chỉ bị lấy đi, hơn nữa dấu vết còn mới, dấu chân cũng mới, không ngờ có người đã tiến vào nơi này?
Long Trần có chút khiếp sợ, không ngờ trừ mình ra, cũng có người khác tiến vào, chắc cũng không phải đi loạn mà vào.
Nhìn kỹ một chút dấu vết chung quanh, chắc không phải một người lưu lại, mà là hai người hoặc là ba người.
- Xem ra, người có thủ đoạn không chỉ một mình mình.
Long Trần không khỏi thở dài, hắn có thể đi vào, người khác chưa chắc đã không có thủ đoạn kinh người, xem ra món ăn lạ này không phải dễ ăn như vậy.
Vù,
Lúc đang cảm khái, bỗng nhiên tiếng gió gào thét, một thứ giống như đạn pháo bay về phía Long Trần, trước đó không ngờ không hề có dấu hiệu báo trước.
Long Trần không khỏi cả kinh, vội vàng lắc mình né qua đạo công kích đó, lúc này mới phát hiện, đạo công kích đó không ngờ là một hòn đá.
- Phong Linh Thạch?
Long Trần đột nhiên phát hiện hòn đá đó không ngờ là Phong Linh Thạch lúc trước Từ Dương từng cho hắn xem, vội vàng vươn tay ra bắt lấy.
Quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước là một mảng sương mù, không nhìn rõ được gì, không biết khối Phong Linh Thạch này là bay tới thế nào, càng không cảm thấy có bất kỳ sát ý gì.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu muốn giết người, không có tên ngốc nào lại đi lấy Phong Linh Thạch quý giá như vậy ra làm ám khí cả.
- Chẳng lẽ, bên trong sơn cốc này có gì cổ quái? Biết ném đá ra ngoài.
Long Trần nhìn Phong Linh Thạch trong tay, phát hiện viên Phong Linh Thạch này kích thước không khác lắm với viên của Từ Dương, có điều có thể cảm thấy rõ ràng, năng lượng hệ phong ẩn chứa bên trong tinh thuần hơn một chút.
Từ Dương nói, hắn là ở ngoại vi phát hiện viên Phong Linh Thạch đó, chẳng lẽ thứ này đều là từ trong cốc bay ra?
- Còn có một khối nữa.
Thần thức của Long Trần tản ra, lập tức bao phủ cự ly phạm vi mấy trăm trượng, lập tức cảm ứng được một cỗ dao động giống hệt như Phong Linh Thạch trong tay.
Vội vàng chạy tới xem, ở phía dưới một lùm cỏ dại, một viên Phong Linh Thạch đang lẳng lặng nằm trong bùn đất.
- Bên kia lại có.
Long Trần không khỏi mừng rỡ, trong một khối đất mỏng, lại đào ra một viên Phong Linh Thạch, điều này không khỏi khiến Long Trần mừng rỡ như điên.
Thứ này đối với Đường Uyển Nhi mà nói quả thực chính là vật trời ban, nếu như Đường Uyển Nhi có thể thông qua Phong Linh Thạch, lĩnh ngộ ra áo nghĩa hệ phong ẩn chứa bên trong, phong nhận của nàng ta sẽ trở nên cực kỳ khủng bố.
Long Trần thậm chí có chút hối hận, lúc trước đi xa như vậy, chỉ lo tìm dược liệu, không chú ý tới tới những thứ trên bùn đất, nhất định đã bỏ lỡ không ít Phong Linh Thạch như vậy.
Cũng may hiện tại tỉnh ngộ cũng không muộn, Long Trần mở ra Linh Hồn chi lực của mình, một đường tiến về phía trước, bất kể là trân dược hay là Phong Linh Thạch, toàn bộ đều thu vào trong túi.
Trước mặt xuất hiện một ngã rẽ, Long Trần phát hiện có một dấu vết đi theo một phương hướng.
- Chắc là vận khí của bọn họ kém hơn, ngay cả một số trân dược cũng không nhận biết, chắc cũng không gặp được Phong Linh Thạch.
Trên đường đi Long Trần thu hoạch được tám khối Phong Linh Thạch, tuy trên đường có dấu vết mấy chỗ bị lấy đi, có điều Long Trần vẫn thu hoạch được hơn mười gốc trân dược, khẳng định là vì bọn họ không biết cho nên để lại.
Long Trần lại chôn xuống một viên Dẫn Hồn Đan ở giao lộ, đi theo một phương hướng, Long Trần không thích nhặt cứt sót của người khác.
Theo sự thâm nhập của Long Trần, trân dược càng lúc càng nhiều, hơn vạn gốc trân dược, nhét đầy hơn nửa sinh mệnh giới chỉ, khiến Long Trần có một loại cảm giác hạnh phúc như khất cái rơi vào kim khố.
Lại đi ba ngày, ngay cả bản thân Long Trần cũng không biết mình đã đi qua bao nhiêu hẻm núi, dù sao hơn trăm loại trân dược cũng đã nhét đầy sinh mệnh giới chỉ, Long Trần không thể không để một số dược liệu giá trị tương đối thấp vào trong không gian giới chỉ.
Phải biết rằng nếu để những dược liệu này vào trong không gian giới chỉ, không cần bao lâu chúng sẽ chết, thực sự khiến Long Trần đau lòng.
Phải biết rằng, nếu những dược liệu này còn sống, giá trị của chúng ít nhất cũng lớn hơn đã chết gấp đôi.
Bởi vì rất nhiều đại tông môn đều có dược điền mà mình bồi dưỡng, những dược liệu quý giá này có thể làm hạt giống để bán cho họ.
Mà những tông môn đó cho dù bỏ ra giá gấp mấy lần cũng phải mua được những dược liệu còn sống này, trồng ở trong tông môn.
Phải biết rằng, lúc ban đầu có thể sẽ rất thiệt, nhưng theo thời gian trôi qua, sau mấy chục năm hoặc là trăm năm, những trân dược đó bắt đầu sinh sôi nẩy nở, bọn họ bắt đầu có lời, hơn nữa chỉ cần thảo dược không chết, sẽ vĩnh viễn kiếm được lời, có thể nói là một vốn bốn lời.
Cho nên rất nhiều trân dược sống, ở ngoại giới là có giá mà không mua được, mỗi lần có trân dược sống xuất thế, đều có thể khiến cho các đại tông môn tranh mua.
Nhưng không có biện pháp, không gian của sinh mệnh giới chỉ hữu hạn, không bỏ vào được nhiều trân dược như vậy, Long Trần chỉ có thể đặt một bộ phận trân dược vào trong không gian giới chỉ, kỳ thật trong lòng Long Trần đang nhỏ máu.
Có điều trong những ngày này, Long Trần không chỉ thu hoạch được trân dược, Phong Linh Thạch cũng thu hoạch được hơn một trăm ba mươi khối, đây là một con số vô cùng kinh người, Long Trần phát hiện, càng tiến về phía trước, chất lượng của Phong Linh Thạch lại càng tốt.
- Ơ? Có gió.
Long Trần bỗng nhiên dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc, hắn cảm ứng được lực lượng của gió, nhưng rất kỳ quái là, có gió nhưng sương mù không ngờ lại không bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn bay trong không trung, vô cùng quỷ dị.
Vù.