Long Trần một đường tiến về phía trước, phát hiện sơn cốc phía trước bắt đầu trở nên đan xen ngang dọc, giống như mê cung.
Đáng sợ nhất là, sương mù càng lúc càng đậm, tầm mắt không tới trăm trượng, đi lại trong hoàn cảnh như vậy, rất dễ lạc đường.
Hơn nữa Long Trần phát hiện, theo hắn đi tới, có thể nhìn thấy bóng người càng lúc càng ít, có điều tu vi của bọn họ lại càng lúc càng cao, đệ tử cấp hạch tâm trên cơ bản đã không thấy bóng dáng.
Thậm chí Long Trần còn nhìn thấy xa xa có mấy thân ảnh của cường giả cấp chí tôn, có điều những cường giả cấp chí tôn đó không phải là đệ tử biệt viện, từ xa nhìn thấy Long Trần, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, chắc là kinh ngạc vì tu vi và sự can đảm của Long Trần, chỉ là Dịch Cân sơ kỳ nho nhỏ cũng dám xâm nhập sơn cốc.
Hiển nhiên những người này không nhận ra Long Trần, vẫn rụt rè tiến về phía trước tìm kiếm.
Long Trần thấy những cường giả cấp chí tôn đó không quan tâm tới mình, cũng không chiêu chọc bọn họ, tiếp tục tiến về phía trước.
Theo sự thâm nhập của Long Trần, sương mù bên trong càng lúc càng đậm, cốc khẩu cũng càng lúc càng nhiều, tiếp tục đi vào trong, thật sự rất khó phân rõ phương hướng.
Lúc này mới tiến vào sơn cốc chưa đến ba trăm dặm đã có chút không dám đi tiếp, nếu lạc đường ở bên trong, như vậy thì sẽ có nguy hiểm khó lường.
Đệ tử tiến vào bí cảnh, trước khi bí cảnh đóng lại phải tới một địa điểm được chỉ định, tập hợp ở đó, chỉ có ở đó bọn họ mới được truyền tống ra ngoại giới.
Nếu không tới kịp, vậy chỉ có thể ở lại trong bí cảnh, cũng chỉ có thể đợi tới trăm năm sau, khi bí cảnh lại mở ra, mới có cơ hội ra ngoài.
Có điều bắt đầu từ lúc phát hiện Cửu Lê Bí Cảnh, những cường giả không thể rời khỏi bí cảnh, đều không chống đỡ được tới lúc bí cảnh mở ra lần sau, đều biến mất trong bí cảnh, nguyên nhân cụ thể thì không ai biết được.
Dù sao kinh nghiệm của các tiền bối chính là, chỉ cần không tới được điểm tập hợp trong thời gian quy định, vậy thì là chắc chắn sẽ phải chết.
- Cửu Tâm Thảo.
Khi Long Trần đang do dự xem có nên vào hay không, bỗng nhiên phát hiện trên vách đá của sơn cốc mọc ra một lùm cỏ kỳ quái.
Cỏ dài tám tấc, mọc chín tâm, nhìn qua giống như một đóa hoa, có điều toàn thân xanh biếc, không rực rỡ như hoa.
Cửu Tâm Thảo là chủ dược để luyện chế đan dược cấp năm Cửu Tâm Thông Mạch Đan, bản thân dược liệu cực kỳ quý giá.
Bởi vì sau khi tu hành tới Thông Mạch cảnh, Cửu Tâm Thông Mạch Đan liền thành bảo bối mà cường giả cảnh giới này tha thiết ước mơ.
Chỉ tiếc, Cửu Tâm Thảo ở ngoại giới thật sự quá ít, cho dù là phân viện, số lượng cũng cực kỳ hữu hạn, Cửu Tâm Thông Mạch Đan, căn bản chính là cung không đủ cầu.
Mà một lùm Cửu Tâm Thảo này không ngờ có hơn mười gốc, nếu để những lão gia hỏa Thông Mạch cảnh đó nhìn thấy, tuyệt đối sẽ điên cuồng.
- Quả nhiên đúng như họ nói, trong cốc thảo dược quý giá nhiều vô số, nhưng một khi đi vào thu thập thì đừng hòng đi ra.
Trước khi đến, Lăng Vân Tử ở trên đường đã nói ra một số cấm kỵ trong Cửu Lê Bí Cảnh đối với mọi người, trong đó có nơi này - Mê Vụ Sơn Cốc.
Mê Vụ Sơn Cốc, cũng còn được gọi là Mê Hồn Sơn Cốc hoặc là Đoạn Hồn Cốc, Lăng Vân Tử đã nghiêm túc cảnh cáo mọi người, cho dù muốn thu thập trân dược, cũng chỉ được thu thập ở ngoại vi.
Bởi vì ở ngoại vi, còn có thể nhìn thấy núi cao ở xa xa, dùng núi cao làm vật tham chiế, còn có thể đi ra được.
Nhưng một khi tiến vào bên trong, sương mù mờ mịt, không phân biệt ra đông tây nam bắc, cho dù đi vào, hái được nhiều trân dược tới mấy mà không ra được thì cũng là vô ích, ngay cả mạng cũng mất theo.
Long Trần quay đầu nhìn con đường vừa đi qua, phía sau đã là một mảng sương mù, có điều với thị lực của Long Trần, vẫn có thể nhìn thấy núi cao không được quá rõ ràng ở xa xa.
- Chính là nơi này.
Long Trần ở vị trí cửa sơn cốc, tìm một nơi kín đáo, đào một cái hố nhỏ, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một viên đan dược, chôn xuống hố, san phẳng lại, sau khi xác định đã có thể khiến người ta không nhìn ra manh mối, mới yên lòng.
Đan dược hắn chôn xuống tên là Dẫn Hồn Đan, không phải là dùng để ăn, mà là dùng để làm dấu hiệu.
Đan Sư là một chức nghiệp cực kỳ cổ xưa, có thể ngược dòng đến thời đại khởi nguyên của văn minh tu hành, học vấn trong đó lại bác đại tinh thâm.
Phẩm cấp của đan dược vượt xa sức tưởng tượng của con người, đủ các chủng loại, về phần công hiệu, lại nhiều như sao trên trời, muốn đếm cũng không thể đếm hết.
Dẫn Hồn Đan thuộc về một loại đan dược phụ trợ, trừ đan dược phụ trợ ra còn có đan dược phòng ngự, đan dược công kích vân vân... Nghe nói tài liệu đủ tốt, thực lực của Luyện Đan Sư đủ mạnh, đan dược luyện chế ra có thể hóa thành hình người để chiến đấu, vô cùng kì diệu.
Có điều viên đan dược trong tay Long Trần không có công hiệu lớn như vậy, nó chỉ là dùng tài liệu đặc thù, có thể khiến Long Trần đóng dấu linh hồn ấn ký ở bên trên.
Chính là đan dược sử dụng để phòng ngừa lạc đường, có viên đan dược này, Đan Sư có thể thông qua cảm ứng, tìm được vị trí của nó.
Lúc Long Trần nhàn hạ, luyện chế không ít đan dược phụ trợ, những cái này đều là thứ mà Đan Sư phải chuẩn bị, lần này xem như là dùng đúng chỗ.
Dẫn Hồn Đan Long Trần luyện chế, có linh hồn ấn ký riêng biệt của chính hắn, chỉ có hắn mới có thể cảm ứng được, cho nên không sợ Đan tu khác phá hoại, cũng chính bởi vậy, Long Trần mới dám làm như thế.
Lại kiểm tra thêm một lần, sau khi xác định không có sơ hở, Long Trần đi vào bên trong sơn cốc, tới trước lùm Cửu Tâm Thảo đó, sử dụng xẻng ngọc, đào nó ra khỏi mặt đất, rụt rè để vào trong sinh mệnh giới chỉ.