- Linh thạch? Không đúng, hơi đen, bên trong có năng lượng cường đại.
Long Trần tiếp nhận thứ trong tay người đó, không khỏi có chút tò mò, thứ này có ngoại hình không khác lắm với linh thạch, chỉ có điều, không phải trong suốt mà là đen như mực.
To bằng nắm tay trẻ con, bên trong có dao động linh khí cường đại, có điều loại dao động này có khác biệt cực lớn với linh thạch bình thường.
- Không đúng, đây là Phong Linh Thạch.
Long Trần hơi kinh hãi, đây là một khối Phong Linh Thạch cực kỳ hiếm có, bên trong có năng lượng hệ phong cường đại, ẩn chứa áo nghĩa hệ phong tinh thuần nhất.
Một cường giả hệ phong, có thể hấp thu năng lượng bên trong để hiểu rõ áo nghĩa chân chính của phong, càng có trợ giúp cực kỳ kinh người đối với tu hành.
- Đúng vậy, chính là Phong Linh Thạch, tiểu đệ ở một chỗ đầu gió bên trong bất ngờ có được, sau khi nhận ra là bảo bối, tiểu đệ lập tức rời khỏi, kết quả...
Từ Dương phẫn hận nhìn thi thể của Diễn Đạo Giả đó.
Hắn đã rụt rè cẩn thận như vậy, vẫn bị người ta nhìn ra manh mối, đuổi giết đến đây, Diễn Đạo Giả này căn bản không biết mình có được thứ gì, chỉ bằng vào cảm giác liền muốn giết người đoạt bảo, thật sự đáng giận.
Nếu không phải gặp được Long Trần, hắn đã sớm phơi thây nơi hoang dã, mạng cũng chẳng còn, hiện giờ không chỉ thoát được một mạng, còn nhân họa đắc phúc, trở thành một vị Diễn Đạo Giả, sự cảm kích của hắn đối với Long Trần đã lớn tới mức không thể biểu đạt, chỉ có thể dâng bảo bối duy nhất trên người cho Long Trần.
- Long huynh, ngươi nhất định phải nhận lấy, nếu không tiểu đệ thật sự sẽ rất áy náy.
Từ Dương nói một cách rất chân thành.
Tuy khối Phong Linh Thạch này vô cùng quý giá, nhưng có quý giá tới mấy cũng chẳng bằng một cái mạng, huống chi hắn còn thành tựu Diễn Đạo Giả, phần nhân tình này quá lớn.
- Thứ này không tồi, có điều ta không cần.
Long Trần vừa nói xong, chỉ thấy Từ Dương biến sắc, liền xua tay nói:
- Thứ này vô dụng đối với ta, ta cũng nhìn ra được, trong cơ thể ngươi có năng lượng hệ phong, nếu không, ngươi cũng không kiên trì được lâu như vậy, đã sớm bị đuổi kịp và giết chết rồi.
- Long huynh... Ta...
Long Trần cắt ngang lời hắn:
- Đi đi, Long Trần ta làm việc, chỉ dựa vào yêu thích, không phải tâm địa ta có bao nhiêu thiện lương, mà là không quen nhìn sắc mặt ra vẻ khệnh khạng của tiểu tử đó.
Được rồi, tình huống bên trong ta đã nắm được đại khái rồi, thứ này ngươi cứ giữ đi, mau chóng đề thăng thực lực, nếu không ở đây, ngươi tùy thời đều có thể chết.
Nói xong, Long Trần đưa Phong Linh Thạch cho Từ Dương, xoay người rời đi, trong giây lát đã biến mất trước mặt Từ Dương.
Từ Dương nắm chặt Phong Linh Thạch, trong hai mắt toàn là vẻ sùng bái, trí tuệ và khí phách như vậy, thật sự khiến người ta khâm phục.
Thấy Long Trần đã biến mất, Từ Dương cũng không dám trì hoãn, cấp tốc rời đi, hắn cần tìm một nơi kín đáo, củng cố đạo văn trong cơ thể mình, luyện hóa viên Phong Linh Thạch đó.
Sau khi chia tay với Từ Dương, lần đầu tiên Long Trần cảm thấy trong lòng có một tia ấm áp từ lúc tiến vào Cửu Lê Bí Cảnh tới nay.
Không phải tất cả chính đạo đều xấu xa như vậy, nhưng người Long Trần gặp phải, đại đa số đều là một đám ngu ngốc tâm địa gian trá.
Mà những kẻ đó lại đều là "Tinh anh kiệt xuất" trong môn phái, chẳng lẽ, đại tông môn chính là trại tập trung của những kẻ ngu à?
- Trượng nghĩa đa số đều là hạng giết chó, phụ lòng toàn là kẻ khoe khoang.
Long Trần không khỏi thở dài, đám gia hỏa cao cao tại thượng, ai nấy đều dùng lỗ mũi nhìn trời, một bụng đầy tâm nhãn xấu xa, ngược lại những người xuất thân cùng khổ thì khẳng khái trượng nghĩa.
Long Trần tin, nếu người hắn cứu là đệ tử của một đại tông môn, tên đệ tử đó chưa chắc đã coi ra gì, ngược lại cảm thấy thân phận của mình sờ sờ ra đó, người khác cứu hắn cũng là đương nhiên, cùng lắm thì sau này cho hắn chút lợi ích là được.
Hơn nữa ngươi cứu hắn một lần, phải cứu hắn lần thứ hai, nếu lần thứ hai không ra tay hỗ trợ, liền thành người xấu, hắn còn có thể hận ngươi.
- Là ngươi, Long Trần?
Long Trần tiến về phía trước được hơn hai trăm dặm, bỗng nhiên người ở phía trước dần dần nhiều lên, đều ở đây chậm rãi tiến về phía trước, hắn vừa đến đây, lập tức có mấy đệ tử biệt viện nhận ra Long Trần.
- Hắn chính là Long Trần?
- Kẻ bị Biệt viện số một tuyên bố truy nã?
- Trông cũng không đến nỗi nào, không ngờ lại là một sắc ma.
Xa xa có không ít người rụt rè thò đầu ra, nhìn về phía bên này, không khỏi thấp giọng thì thầm.
Cản Long Trần lại là hai Diễn Đạo Giả cường đại, hai người mặc phục sức của biệt viện, phân biệt là tám mươi bảy và chín mươi hai, chứng minh xuất xử của bọn họ.
- Long Trần, tên dâm tặc ngươi, còn dám nghênh ngang xuất hiện ở đây, còn không mau quỳ xuống chịu tội.
Một Diễn Đạo Giả trong đó phẫn nộ quát.
Hai người bọn họ không phải là cùng phe phái với Biệt viện số một, có điều thân là nhân vật xếp hạng trước một trăm, tất nhiên là có một loại cảm giác về sự ưu việt đối với biệt viện xếp sau.
Bọn họ cũng nhìn thấy đoạn hình ảnh đó của Long Trần, trong hình ảnh chỉ ghi chép cảnh Long Trần kích sát vị nữ tử đó, cho nên bọn họ không biết thực lực chân chính của Long Trần.
Cho nên nhìn thấy Long Trần, lập tức kích phát tâm địa hiệp nghĩa của hai người, muốn thay trời hành đạo, nghênh ngang đi đến trước mặt Long Trần.
- Này thì dâm tặc.
- Bốp.
Tên Diễn Đạo Giả ngênh ngang kia trực tiếp bị Long Trần tát bay, cả người xoay tròn, động tác mạn diệu, phối hợp với răng bay đầy trời, diễn dịch ra một hình ảnh cực kỳ duy mỹ.
Kỹ năng tát của Long Trần đã tự thành một trường phái riêng, chính là nhân vật cấp tổ sư khai tông, đừng nói hai người không phòng bị, cho dù có phòng bị, cũng rất khó né tránh.
Ngay cả những đệ tử đang rụt rè tìm kiếm ở xa xa cũng trợn tròn mắt, một Diễn Đạo Giả cường đại, vừa lên đã bị người ta tát bay.