Diễn Đạo Giả từ trên trường đao trượt xuống, người vừa tìm được đường sống trong chỗ chết lúc này mới nhìn thấy một nam tử cực kỳ trẻ tuổi tuấn dật đang vô cùng tùy ý hất vết máu dính trên trường đao.
- Đa tạ ơn cứu mạng của sư huynh.
Người đó mừng rỡ, nói xong liền cứ như vậy quỳ xuống, trên mặt toàn là vẻ cảm kích.
- Nhanh như vậy đã cám ơn ta rồi, khiến ta cũng ngại cướp bảo bối trên người ngươi.
Long Trần vung tay, trực tiếp đỡ hắn lên, khiến đầu gối hắn không chạm đất, Long Trần không thích phương thức cảm tạ như vậy.
- Nếu Long huynh muốn thứ trên người tiểu đệ, tiểu đệ tất nhiên là dâng cả hai tay.
Người đó không chút do dự nói.
- Ơ, không ngờ ngươi lại biết ta à? Trước tiên đừng nói gì vội, đạo văn trên người tên này sắp bay ra rồi, ngươi thử xem có thể bắt được không?
Long Trần chỉ vào đạo văn bắt đầu tụ tập lại trên người Diễn Đạo Giả kia.
Những đạo văn đó, bình thường ở trong cơ thể của Diễn Đạo Giả, nghe nói là từ khí vận gia trì, có điều Long Trần cũng không tin thứ này.
Nếu thật sự có khí vận gia trì, sao lại dễ dàng bỏ mạng như vậy? Lại còn nói cái gì người được thiên đạo che chở, phúc đức thâm hậu, mới có thể lọt vào mắt xanh của ông trời.
Dù sao theo Long Trần, đám Diễn Đạo Giả này đại đa số đều là ngũ hành thất đức, nếu không thì sao lại làm ra cái loại chuyện đuổi giết kẻ yếu này?
Vốn chuyện này, Long Trần cũng không muốn quản, có điều không biết vì sao, nhìn vẻ bất khuất và phẫn nộ trước khi chết của người đó, khiến Long Trần nhớ tới tao ngộ của mình lúc trước ở đế đô khi còn bé, cũng là phẫn nộ và bất lực, cho nên mới không nhịn được mà xuất thủ.
- Ta có thể ư?
Người đó kinh hãi, phải biết rằng đây chính là cơ duyên rất lớn, Long Trần không ngờ lại tặng cho hắn.
- Ngươi còn lắm lời thì thứ đó nó chạy mất đấy!
Long Trần thản nhiên nói.
Tiên Thiên Đạo Văn ở trong mắt Long Trần chính là cái rắm, Long Trần nhìn thấy là tức, sau khi trải qua đại kiếp lần trước, Long Trần cuối cùng cũng biết, vì sao hắn lại có một loại phản cảm từ trong xương tủy đối với Tiên Thiên Đạo Văn này.
Bởi vì Long Trần cảm thấy mình không được thiên địa công nhận, nó muốn tiêu diệt mình, cho nên phàm là thứ có liên quan tới thiên địa ý chí, hắn đều vô cùng phản cảm.
- Ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được.
Người đó hít sâu một hơi, Linh hồn chi lực ở mi tâm vận chuyển, giống như một tấm lưới, kéo đạo Tiên Thiên Đạo Văn đó vào mi tâm của mình.
Hấp thu Tiên Thiên Đạo Văn là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng có thể thành công hay không thì phải xem hắn có được Tiên Thiên Đạo Văn tán thành hay không.
- Ơ! Thành công thật à?
Long Trần hơi sửng sốt.
Sau khi người đó cắn nuốt Tiên Thiên Đạo Văn, Tiên Thiên Đạo Văn đó không tiêu tán trong cơ thể hắn, điều này chứng tỏ hắn không ngờ phù hợp với đạo văn này, thực sự nằm ngoài dự đoán của Long Trần.
- Long huynh, xin nhận một lạy của Từ Dương.
Nam tử tự xưng là Từ Dương nói xong lại muốn quỳ xuống.
Từ Dương vốn là đệ tử của một tông môn nhỏ, cả tông môn chỉ có hai đệ tử cấp hạch tâm, bao nhiêu năm rồi chưa từng xuất hiện Diễn Đạo Giả.
Hiện giờ hắn thành công dung hợp Tiên Thiên Đạo Văn, sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của cả tông môn, loại hưng phấn và tự hào này không thể nào tả xiết.
- Ê ê ê, đừng có dở cái trò này, ta ghét nhất đó.
Long Trần vung tay lên, một cỗ lực lượng hùng hồn trào ra, người đó lập tức không thể nhúc nhích.
- Sao lại biết ta?
Long Trần rất tò mò với điều này.
- Từ Dương đã xem qua Lưu Ảnh Ngọc về Long huynh.
Từ Dương nói xong, lại lập tức nói:
- Có điều Từ Dương tin, Lưu Ảnh Ngọc đó nhất định là người hữu tâm cố ý hãm hại Long huynh, không đầu không đuôi, khẳng định là giấu đi tình tiết quan trọng.
Quả nhiên, lão tử đã xem thường lực độ tuyên truyền của đám vương bát đản này rồi, hiện giờ đoạn hình ảnh này không chỉ đệ tử biệt viện biết, ngay cả đệ tử chính đạo khác cũng biết.
Đây rõ ràng là bức lão tử, tốt lắm, rất tốt, lão tử nhất định sẽ điều tra ra rốt cuộc là tên vương bát đản nào nhằm vào lão tử như vậy.
- Long huynh, ngươi đừng tức giận, có câu thanh giả tự thanh, thân chính không sợ bóng tà.
Từ Dương thấy sắc mặt Long Trần biến thành màu đen, không nhịn được mà khuyên nhủ.
- Chẳng thèm quan tâm tới đám ngốc đó, ngươi vừa từ bên trong đi ra, nói thử tình huống thế nào đi.
Long Trần nói.
- Long huynh, đây là một chút tâm ý của tiểu đệ, xin ngươi bất kể là như thế nào cũng phải nhận lấy.
Từ Dương không trả lời câu hỏi của Long Trần, mà là trong tay xuất hiện một thứ, rất trân trọng dâng cho Long Trần.