Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 672: Gặp chuyện bất bình (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Long Trần dựa theo phương hướng mà Quách Nhiên chỉ, đi bảy ngày, phía trước càng lúc càng nhiều núi cao khe sâu, một đường tiến về phía trước, Long Trần phát hiện người đã bắt đầu dần dần nhiều lên.

Có điều đại đa số, đều không phải là đệ tử biệt viện, khiến Long Trần minh bạch, chính đạo không chỉ là thiên hạ của Huyền Thiên Biệt Viện.

Có một số đệ tử chính đạo, tu vi cực kỳ cường đại, không hề kém hơn đệ tử biệt viện, thậm chí là còn cao hơn.

Trên đường đi nhìn thấy không ít đệ tử của chính tà lưỡng đạo chém giết nhau, trừ chính tà bất lưỡng lập ra, nguyên nhân lớn hơn là muốn giết người đoạt bảo.

Long Trần cũng lười chẳng muốn quan tâm tới bọn họ, chỉ cần bọn họ không trêu chọc mình, trên cơ bản Long Trần coi như không thấy bọn họ.

Có điều cho dù Long Trần không tìm phiền phức, phiền phức cũng sẽ tìm tới hắn, mấy ngày nay, đã có mấy lần, có đệ tử biệt viện mang danh nghĩa thanh lý môn hộ, muốn giết Long Trần.

Kết quả, Long Trần thực sự không tha cho họ, phàm là người dám ra tay với Long Trần, toàn bộ đều bị Long Trần trảm sát, không chút lưu tình.

Trừ cường giả chính đạo ra, đệ tử tà đạo thấy Long Trần đi lại đơn độc một mình, cũng không nhịn được mà xuất thủ, kết quả rất bi kịch, đến một tên chết một tên, đến hai tên chết một đôi.

Đi được bảy ngày, Long Trần vẫn không nhìn thấy thân ảnh của đám người Triệu Minh Sơn, trong lòng không khỏi có chút không yên.

Ở đây chẳng quen ai, cho dù muốn hỏi thăm tung tích của họ, cũng không thực tế lắm, bảy ngày vẫn không đuổi kịp, vậy trên cơ bản chỉ có một kết quả - mất dấu người ta rồi.

Điều này khiến Long Trần cực kỳ căm tức, nhưng lại đành bất lực, Cửu Lê Bí Cảnh quá lớn, phương hướng chỉ lệch một chút thôi, cũng có khả năng rất lớn không đuổi kịp bọn họ.

Rơi vào đường cùng, Long Trần đành phải tiếp tục tiến về phía trước, xem xem có cơ duyên gì khác không.

Cửu Lê Bí Cảnh rộng lớn vô biên, nghe nói cơ duyên vô số, nhưng cũng phải dựa vào vận khí và thực lực cá nhân mới có thể có được.

Càng tiến về phía trước, sơn cốc càng lúc càng nhiều, hơn nữa không ngờ nổi lên sương mù mờ mờ.

Long Trần vội vàng lấy bản đồ ra xem, nơi này là nơi được đánh dấu, tên là Mê Vụ Sơn Cốc.

Trên bản đồ, nơi này được đánh dấu một bụi cỏ nhỏ, ý tứ là, nơi này có không ít thiên tài địa bảo.

- Thảo dược cũng không tồi, vào xem thử.

Long Trần nhìn kỹ một chút, trên bản đồ đánh dấu, nơi này sơn cốc đan xen, giống như mê cung, còn có sương mù lượn lờ, phạm vi khoảng vạn dặm.

Có điều đại đệ tử các đời tiến vào nơi này, đều chỉ có thể thăm dò ở bên rìa, rất ít có người dám đi sâu vào trong, nghe nói, tiến sâu vào trong, trên cơ bản không thể sống sót đi ra, nguyên nhân cụ thể thì không rõ.

- Đứng lại, để lại bảo vật, bằng không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.

Long Trần đang cúi đầu vừa nhìn bản đồ vừa tiến về phía trước, bỗng nhiên một tiếng gào to truyền đến.

Muốn ta chết không có chỗ chôn? Ta cũng muốn xem là ai mà trâu bò như vậy, Long Trần ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Chỉ thấy nơi đó có hai bóng người đang chạy nhanh về phía Long Trần, một người phía trước cả người đều là máu, khí tức hỗn loạn, đang liều mạng chạy vội, trông khí tức của hắn, là một vị đệ tử cấp hạch tâm bình thường, trên người mặc phục sức chính đạo, có điều không phải đệ tử biệt viện.

Mà người phía sau hắn tay cầm trường kiếm, vẻ mặt âm trầm, khí tức trên người mênh mông như biển, chính là một vị Diễn Đạo Giả cường đại.

Lúc này Long Trần mới hiểu, thì ra người ta không phải nói mình, liền đứng đó xem náo nhiệt, hình ảnh trước mắt này rõ ràng chính là giết người đoạt bảo, Long Trần thấy nhiều rồi.

Có điều khiến Long Trần có chút hoang mang là, chuyện đồng môn tương tàn đều là người chính đạo làm ra, ngược lại tà đạo hung tàn lại chưa hề thấy bọn họ xuất thủ với người một nhà.

- Huyền Thiên Biệt Viện các ngươi chính là danh môn đại phái, vì sao phải làm khó những đệ tử của tiểu môn tiểu phái chúng ta.

Đệ tử ở phía trước vừa chạy vừa cả giận nói.

Hắn đã tuyệt vọng rồi, vừa có được một kiện bảo bối, đang muốn lén lút rời khỏi sơn cốc, không ngờ hành động của hắn vẫn bị người hữu tâm nhìn thấy.

Cho tới khi hắn ra khỏi cốc, người đó lập tức xuất thủ kích sát hắn, hắn chỉ là một đệ tử cấp hạch tâm bình thường, ở trong tông môn của bọn họ, cũng được coi là vô cùng cường đại.

Nhưng đối mặt với một Diễn Đạo Giả, hắn căn bản không phải là đối thủ, trong mấy chiêu đã suýt nữa mất mạng, chỉ có thể liều mạng chạy trốn.

Vốn hắn hy vọng có người có thể ra tay hành hiệp trượng nghĩa, nhưng những đệ tử chính đạo đó lại chỉ giống như xem kịch, nhìn bọn họ một cái rồi tiếp tục đi vào bên trong tìm cơ duyên của mình.

Hiện giờ hắn đã trọng thương, linh khí sắp khô kiệt, đã đến nước sơn cùng thủy tận, hắn không nhìn thấy một tia hy vọng nào, nhưng hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng.

Trăm cay nghìn đắng, mới tiến vào được bí cảnh, vừa có được một kiện bảo bối, lại bị người ta cướp đi, hắn thực sự là chết không nhắm mắt.

- Hừ hừ, cái này cũng đều là tại ngươi thôi, lúc ban đầu bảo ngươi giao bảo bối ra, ngươi còn dám phản kháng, quả thực chính là không thức thời.

Hiện tại gia gia ta nổi giận, cho dù ngươi có giao bảo vật thì cũng khó xóa đi được cơn tức trong lòng ta, chết đi!

Diễn Đạo Giả kia giận dữ quát to một tiếng, dưới chân đột nhiên phát lực, trường kiếm trong tay giống như một cuộn lụa, phá mở hư không, một kiếm chém xuống người đó.

Người đó đã triệt để tuyệt vọng rồi, trốn thì trốn không thoát, đánh cũng đánh không lại, hắn từ bỏ đào tẩu, hai mắt nhìn chằm chằm Diễn Đạo Giả kia, cho dù hắn chết, cũng phải nhớ kỹ khuôn mặt của người này, nếu truyền thuyết là thật, hắn muốn hóa thành lệ quỷ trong truyền thuyết, tìm người này đòi mạng.

Phập.

Huyết quang bắn ra, hắt đầy lên người hắn, mùi máu tanh nồng đậm lấp đầy lỗ mũi hắn.

Người đó vốn tưởng rằng mình đã chết rồi, nhưng hắn bỗng nhiên phát hiện, máu đó không phải là của hắn, mà là của tên Diễn Đạo Giả cường đại kia.

Một thanh trường đao đâm hắn từ sau lưng, lòi ra trước mặt, Diễn Đạo Giả cường đại đó cúi đầu nhìn mũi đao lòi ra ở vị trí trái tim của mình, trong nhất thời trên mặt toàn là vẻ ngỡ ngàng.

- Đoạt bảo thì đoạt bảo, dù sao thấy bảo vật đỏ mắt cũng là bình thường, không ngờ còn muốn giết người; Giết người thì giết người đi, còn cố nói là ngươi nổi giận rồi, không ngờ còn ra vẻ khệnh khạng; Ra vẻ khệnh khạng thì ra vẻ khệnh khạng, trời đất lớn như vậy, không đủ cho ngươi ra vẻ à, sao lại cứ phải ra vẻ ở trước mặt ta, ngươi có biết không, lão tử hận nhất là người ra vẻ khệnh khạng hơn ta.

Một thanh âm vô cùng bất mãn từ phía sau Diễn Đạo Giả truyền đến.

Diễn Đạo Giả đó ra sức muốn quay đầu lại, xem xem rốt cuộc là ai đâm hắn một đao, nhưng trên trường đao đó mang theo lực lượng khủng bố, đã sớm chấn vỡ ngũ tạng lục phủ của hắn, ngay cả xương cốt cũng bị chấn nứt toàn bộ, động tác đơn giản này hắn lại không thể làm được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (4) - 🎫Đề cử (4)