- Đây là bảo bối trong quan tài khổng lồ đó, ta nghĩ chắc là thứ mà chủ nhân của mộ thất sử dụng lúc sinh tiền, tiểu tử ngươi phúc khí không tồi.
Long Trần khen.
Tuy Long Trần không phải Chú Khí Sư, có điều hắn thân là Đan Sư, đều biết phàm là chức nghiệp mang theo chữ "Sư", đều có một bệnh nghề nghiệp, một bệnh nghề nghiệp điên cuồng, đó chính là cực kỳ si mê đối với công cụ chuyên ngành.
Tuy Long Trần có ký ức của Đan Đế, có điều Long Trần vẫn hy vọng có một lò luyện đan tốt, hắn hiện tại giống như một ngự trù đỉnh cấp, đang dùng bếp lò cũ để nấu cơm, khiến người ta rất khó chịu.
- Lão đại, ta yêu ngươi chết đi được.
Quách Nhiên bỗng nhiên ôm chầm lấy Long Trần, hưng phấn kêu to.
- Ê ê, không được hôn, ta cảnh cáo ngươi, ta chỉ thích nữ nhân.
Long Trần vội vàng nghiêm mặt cảnh cáo.
- Ha ha.
Quách Nhiên cười to, trực tiếp bổ nhào lên chú khí đài, ôm chú khí đài mà hôn điên cuồng, Long Trần nhìn mà da đầu ngứa ran.
Chú khí đài là một chỉnh thể, bao gồm lò đun, đài gõ, máy thông gió, ống làm lạnh, ô tôi thép, mọi thứ đều đủ, toàn bộ đều nối liền với nhau, cho nên chú khí đài này nặng tới khiếp người, cho dù là Diễn Đạo Giả cũng không thể thu hồi.
- Đây tuyệt đối là bảo bối, bảo bối của ta.
Quách Nhiên giống như là si mê, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve chú khí đài, vuốt mỗi một bộ phận, giống như đang sờ đùi non mềm của thiếu nữ, vẻ mặt say mê, Long Trần nhìn mà tóc gáy dựng đứng.
- Ta tuyên bố, nàng ta sau này chính là lão bà của ta, cho dù là lão đại ngươi cũng chỉ có thể sờ chứ không được cưỡi.
Quách Nhiên nói với vẻ rất nghiêm túc.
Long Trần cảm thấy buồn nôn, tiểu tử này điên rồi à, nói chuyện cũng bắt đầu lộn xộn bừa bãi, xua tay nói:
- Đừng nhiều lời nữa, mang về thì chính là tặng cho ngươi, chỉ có điều ngươi có thể thu hồi nó à?
- Khà khà, đúng là người ngoài nghề.
Quách Nhiên cười rất phong tao, gõ một cái lên một tấm ngăn của chú khí đài, một cửa kín nho nho được mở ra, bên trong lộ ra một cái nút.
Ấn một cái lên cái nút đó, khiến Long Trần giật mình là, chú khí đài đó nháy mắt liền biến mất, mà trong tay Quách Nhiên thì có thêm một cái hộp nhỏ vuông vức.
- Công cụ của Chú Khí Sư chúng ta rất được chú ý, sao có thể dựa vào man lực mà cầm.
Quách Nhiên cười ha ha, bộ dạng cực kỳ đắc ý.
Long Trần không biết nói gì, quả nhiên khác nghề như cách núi, lúc trước khi tranh cướp chú khí đài này, ai nấy đều ngu như lợn, cứ cố sống cố chết để nhét vào trong không gian giới chỉ.
Nhìn vẻ mặt rắm chó của Quách Nhiên, Long Trần tức mà không có chỗ trút, duỗi tay ra, ném cho Quách Nhiên một thứ.
- Trên đài còn có một thanh chùy đả thiết, Chú Khí Sư đại nhân.
- Ha ha, còn có bảo bối à...
Quách Nhiên thấy Long Trần ném tới, liền thuận tay đỡ lấy, kết quả vào tay trầm xuống, trực tiếp rơi xuống đất, đập mặt đất ra một cái hố to.
Quách Nhiên không kịp phản ứng, theo chùy chui tọt vào trong bùn đất, chỉ còn lại hai cái chân phe phẩy ở bên ngoài.
Từ xa xa nhìn qua, giống như một người bị cắm ngược vào trong bùn đất vậy, rất là buồn cười.
- Ái chà, Chú Khí Đại Sư này là muốn chảy nhảy cầu à? Chú Khí Đại Sư quả nhiên không giống bình thường, nhảy cầu ở đất cạn.
Long Trần nhìn thảm trạng của Quách Nhiên, trêu.
- Lão đại, ta sai rồi, kéo ta ra là.
Thanh âm mơ hồ không rõ của Quách Nhiên từ dưới lòng đất truyền đến, thanh âm cực kỳ nặng nề.
Lúc này Long Trần mới cầm chân tiểu tử này, lôi hắn ra giống như nhổ củ cải, nhưng tiểu tử này được kéo ra, hai tay vẫn nắm chặt cán chùy, nói gì cũng không buông tay.
- Bảo bối, tuyệt đối là bảo bối, sự xuất hiện của ngươi báo trước rằng Quách Nhiên đại sư ta sắp quật khởi, một cái tên hoành tráng sắp vang vọng cả bát hoang lục hợp, ngũ hồ tứ hải.
Quách Nhiên nhìn thiết chùy trong tay, vẻ mặt kích động nói.
Bùm.
Quách Nhiên bỗng nhiên đập đầu lên đại chùy, trán Quách Nhiên lập tức bắn ra máu tươi, dọa cho Long Trần nhảy dựng.
- Tiểu tử, ngươi điên à?
- Khà khà, lão đại, ngươi không biết đấy thôi. Thần binh có linh, cần tế bái, ta dùng máu ở mi tâm, tỏ lòng thành kính để tế điện nó, ta muốn khiến nó cảm động, để nó nhận ta làm chủ.
Quách Nhiên nói với vẻ thần thánh.
Long Trần cảm thấy tiểu tử này quả thật là điên rồi, tế bái tế điện, nhận chủ nhận cheo gì chứ?
Vù.
Chùy trong tay Quách Nhiên đột nhiên tỏa ra quang mang đầy trời.
- Ha ha ha, ta thành công rồi.
Long Trần khiếp sợ phát hiện, tiểu tử Quách Nhiên này không ngờ cầm được cái chùy khủng bố đó, nhảy phắt lên, giống như chùy đã mất đi trọng lượng vậy.
- Con mẹ nó, đúng là quá bất khả tư nghị.