Không biết có phải những người đó chạm tới cơ quan gì không, nắp quan tài bỗng nhiên tự động trượt về phía trước, để lộ ra bên trong.
Nắp quan tài vừa mở, lập tức vang ầm ầm, trong quan tài một thứ khổng lồ nhô lên.
Đó là một cái đài cực lớn, bên trên quang mang chói mắt, tuy đã phủ bụi không biết bao nhiêu năm, lại vẫn sáng bóng như mới.
Trên đài đặt các loại khí cụ, tỏa ra khí tức khổng lồ, giống như có sinh mệnh vậy.
- Chú khí đài.
Tất cả mọi người sửng sốt, không ngờ trong quan tài này không có thi thể của cổ nhân hay là bí kỹ binh khí gì, chỉ có một chú khí đài cực to.
- Có vũ khí.
Có người tinh mắt, liếc một cái liền nhìn thấy trên chú khí đài đặt một cái chủy lóng lánh.
Chùy đó không lớn, đầu chùy to bằng cái bàn, phía sau là cái cán dài hơn hai thước.
Nhưng sau khi mọi người nhìn thấy cái chùy này, lập tức tim đập thình thịch, chùy này mang đến cho họ áp lực vô tận.
Vù vù.
Bỗng nhiên một số tán nhân của chính đạo không nhịn được nữa, ngay lập tức lao về phía chú khí đài đó.
Phập.
Nhưng không đợi người đó tới gần chú khí đài, đã bị một Diễn Đạo Giả của biệt viện một đao chém thành hai đoạn.
- Vật này thuộc sở hữu của Huyền Thiên Biệt Viện, người nào cả gan tranh giành, giết không cần hỏi.
Một Diễn Đạo Giả đi theo Triệu Minh Sơn phẫn nộ quát.
Mặc dù trong sân không có ai là Chú Khí Sư, nhưng một chú khí đài cổ xưa là như vậy, nếu nộp lên cho phân viện, nhất định sẽ nhận được rất nhiều phần thưởng.
Một chú khí đài không dễ chia, nhưng khi đổi thành phần thưởng, vậy thì đơn giản hơn, thực lực của cường giả bên chính đạo do Triệu Minh Sơn và một cường giả cấp chí tôn dứng đầu.
Hai người cũng không dùng được chú khí đài này, căn bản sẽ không vì nó mà ra tay đánh nhau, khi hai người có được lợi ích, tất nhiên sẽ lưu lại một bộ phận cho thủ hạ.
Về phần cường giả của biệt viện khác, có thể được chia lợi ích hay không thì phải xem tâm tình của hai người.
Đệ tử tà đạo nhìn thấy chú khí đài đó xuất thế, cũng không khỏi đỏ mắt, bởi vì thứ cổ xưa như vậy, giá trị của nó không chỉ là giá trị của bản thân nó.
Nếu Chú Khí Đại Sư có thể từ trên chú khí đài cổ xưa này, tìm hiểu được tâm đắc chú khí của cổ nhân, như vậy chính là một tài phú kinh người.
Theo tư liệu lịch sử ghi lại, trí tuệ của cổ nhân uyên thâm như biển, bất luận là công pháp chiến kỹ hay là chú khí luyện đan, vào thời đó đều từng đạt tới cường thịnh.
Nhưng không biết vì sao, đến hiện giờ, tất cả đều suy vong, giống như văn minh cổ đại đều bị một đao chặt đứt vậy.
Gần mấy chục vạn năm qua, người tu hành không ngừng khai phá di tích viễn cổ, dần dần phát hiện, trí tuệ của người cổ đại quả thực là uyên bác như biển.
Mọi người từ trong bí cảnh có được càng nhiều bảo bối thì lại càng mê mang, bởi vì rất nhiều thứ, với trí tuệ của người hiện đại, căn bản là xem không hiểu.
Nhưng trải qua nhiều năm nghiên cứu, mọi người dần dần có được rất nhiều tâm đắc, hy vọng có thể thông qua nghiên cứu trí tuệ của cổ nhân để nối tiếp sự huy hoàng xưa.
Mà chú khí đài trước mắt này, bọn họ không nhìn ra giá trị, vậy không có nghĩa là nó thật sự không có giá trị, rất có khả năng là một vật báu vô giá.
Những đệ tử tà đạo đó, trong ánh mắt toàn là vẻ thèm muốn, có điều Diễn Đạo Giả đầu lĩnh kia lén nhìn cường giả cấp chí tôn một cái, thấy người sau khẽ lắc đầu, liền không có động tác.
Long Trần nhìn chú khí đài, tuy trong lòng có chút khiếp sợ, có điều đây cũng là chuyện trong tình lý.
Hắn biết bất kể là Đan Sư hay là Tượng Sư, phàm là nhân vật như vậy đều vô cùng cao ngạo.
Thứ bọn họ gặp từng dùng, bình thường đều sẽ muốn theo mình an nghỉ dưới lòng đất, rất ít truyền cho đệ tử.
Chỉ có điều Long Trần vốn tưởng rằng, chủ nhân của mộ huyệt chỉ lưu lại một bộ phận công cụ, hoặc là vài món tác phẩm đắc ý của mình, chứ không ngờ người này lại lưu lại cả một chú khí đài.
Nhìn chú khí đài cực lớn đó, trong lòng Long Trần nóng lên, hắn biết, nếu Quách Nhiên nhìn thấy chú khí đài này, nhất định dù liều mạng cũng phải cướp được tới tay.
Tuy chú khí đài đó xuất hiện, có điều đám người Triệu Minh Sơn không hề dừng tay, vẫn cường công về phía Long Trần, không vội đi thu chú khí đài đó.
Triệu Minh Sơn và một cường giả cấp chí tôn đều vô cùng tự tin, trong đây người của biệt viện hai người bọn họ là nhiều nhất, lại có không ít đệ tử giảo hảo tốt với nhau, ở đây, thực lực của hai người bọn họ là mạnh nhất, không ai có thể cướp được của bọn họ.
Về phần cường giả tà đạo, bọn họ cũng không sợ, lúc trước chỉ là vì chưa thấy bảo vật, không đáng liều mạng với bọn họ, nếu cường giả cấp chí tôn của tà đạo kia thật sự dám trở mặt, bọn họ tuyệt đối sẽ liều mạng phản kích.
Hai đánh một, còn có nhiều đệ tử biệt viện như vậy bọn họ căn bản không sợ, cho nên suy nghĩ đầu tiên của hai người Triệu Minh Sơn chính là hợp tác với cường giả cấp chí tôn bên tà đạo, kích sát Long Trần rồi tính.
Long Trần thật sự quá cường đại, nếu không có sự trợ giúp của cường giả cấp chí tôn bên tà đạo, hai người bọn họ dưới tình huống không thể sử dụng toàn bộ lực lượng, chưa chắc đã có thể lưu lại được Long Trần, nếu để Long Trần chạy thoát, vậy tuyệt đối là tâm phúc đại hoạn.
Rầm rầm.
Bốn người không ngừng kịch chiến, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn, chỉ có đám tán nhân chính đạo thỉnh thoảng lại lén nhìn về phía chú khí đài một cái, trong lòng tràn ngập không cam lòng và bất đắc dĩ.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể thầm thở dài, thậm chí có chút hối hận vì đã tiến vào cổ mộ này, hiện giờ bọn họ ở lại trên cơ bản cũng chẳng chiếm được gì.
Muốn đi, nhưng những đệ tử tà đạo đó lại thủ chặt thông đạo, bọn họ lại không dám bảo bọn họ tránh ra.
Cho dù muốn bọn họ tránh ra, chỉ sợ đáp lại bọn họ chính là binh khí trong tay đệ tử tà đạo, bởi vì đệ tử tà đạo chỉ tạm thời hợp tác với đệ tử của Huyền Thiên Biệt Viện người ta, chứ không phải hợp tác với những tán nhân bọn họ.
Cho nên bọn họ đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, chỉ có thể đứng ngây ngốc ở đây, làm một người đứng xem.
- Cổ Kỳ, đi thu hồi chú khí đài đó đi.
Triệu Minh Sơn thấy trong một chốc một lát chỉ sợ không hạ được Long Trần, để ổn thỏa, sai một Diễn Đạo Giả có thể tin tưởng thu hồi chú khí đài đó.