- Đây là chiến đấu của cường giả cấp chí tôn à? Khủng bố quá.
Mọi người nhìn bốn người giống như ảo ảnh, không khỏi thầm rung động.
- Trước tiên không nói tới uy lực, chỉ là loại tốc độ và tần suất công kích này, bảo người ta làm sao mà phản ứng kịp?
Một người kinh hãi nói.
Lúc này bốn người nhìn qua thì giống như bốn cái bóng mờ mờ, có đôi khi bọn họ rõ ràng nhìn thấy có người bị đánh trúng, cho rằng người đó không chết thì cũng bị thương.
Bỗng nhiên lại phát hiện, bị đánh trúng chỉ là một đạo tàn ảnh, tốc độ của bọn họ quá nhanh, tần suất công kích quá cao.
Bọn họ ngay cả nhìn cũng không kịp, như vậy bốn người đang kịch chiến, rốt cuộc là ứng phó với loại kịch chiến tốc độ cao này như thế nào?
Còn một số Diễn Đạo Giả cường đại thì biết rằng, công kích và phòng ngự khi chiến đấu thế này đã gần như là một loại bản năng.
Bởi vì đại não căn bản không thể làm ra phán đoán chính xác trong thời gian ngắn như vậy, bởi vì chờ khi phán đoán ra, công kích của đối phương đã đánh tới người rồi.
Không chỉ là thiên tài cấp chí tôn, cho dù là Diễn Đạo Giả cũng đều được tiếp nhận huấn luyện như vậy, bởi vì bọn họ có một ngày sẽ có khả năng tấn thăng làm thiên tài cấp chí tôn.
Cho nên cách tốt nhất để bọn họ đề thăng chiến lực chính là chiến đấu, chiến đấu không ngừng, tích lũy kinh nghiệm.
Không chỉ chiến đấu với cùng cấp, có đôi khi trưởng lão trong tông môn cũng sẽ tự mình xuất thủ để huấn luyện bọn họ, để bọn họ thích ứng được với loại phương thức chiến đấu này.
Bất kể là dạng công kích gì, bọn họ cũng có thể ngay lập tức, dùng một loại tình thế cơ hồ là ký ức cơ nhục, áp dụng phương thức đánh trả trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất.
Sự cường đại của thiên tài cấp chí tôn, trừ thiên phú cường đại, ý chí vô địch ra, quan trọng nhất là phải xem sự bồi dưỡng của tông môn cùng với nỗ lực của chính bọn họ.
Quan trọng nhất vẫn là bản thân bọn họ phải chăm chỉ, quang hoàn của thiên tài cấp chí tôn vô cùng chói mắt, nhưng quang hoàn này cũng không phải dễ mang như vậy.
Một khi quang hoàn này thoát phá, sẽ tạo thành đả kích có tính hủy diệt đối với đạo tâm của bọn họ, cho nên thiên tài cấp chí tôn không thể bại, đặc biệt là không thể bại bởi cường giả không phải là cấp chí tôn.
Vì sao Giang Nhất Phàm lại hận Long Trần như vậy, chính bởi vì hắn bại bởi Long Trần, khiến đạo tâm của hắn bị nhục.
Nếu hắn không thể tự mình kích sát Long Trần, hắn sẽ hình thành tâm ma, cả đời vĩnh viễn không thể bước vào Đoán Cốt cảnh, điều này còn khó chịu hơn là giết hắn.
Nếu Long Trần có một danh hiệu cường giả cấp chí tôn, trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn một chút, ảnh hưởng cũng sẽ không lớn như vậy.
Về phần Doãn La, tuy bị Long Trần chém đứt một cái chân, có điều Doãn La vốn có đạo tâm kiên định, ngoài ra, lần đó hắn chẳng khác nào là thua dưới sự hợp kích của Mặc Niệm và Long Trần, cũng không ảnh hưởng lắm tới đạo tâm của hắn.
Cho nên thiên tài cấp chí tôn, để bảo trì kỷ lục bất bại của mình, đối mặt với thiên tài cùng cấp đều vô cùng cẩn thận, sẽ không tùy tiện ra tay.
Thế là trong mắt những đệ tử hạch tâm, thậm chí là Diễn Đạo Giả này, chiến đấu của thiên tài cấp chí tôn là vô cùng hiếm thấy, cho nên đều nhìn không chớp mắt, hy vọng có thể nhìn ra chút gì đó, lĩnh ngộ một số thứ có ích đối với mình.
Nhưng nhìn bốn người chiến đấu, những đệ tử hạch tâm này chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, ngay cả chiêu số không nhìn rõ, càng đừng nói cái gì thể với chả ngộ.
Chỉ có những Diễn Đạo Giả cường đại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn bọn họ chiến đấu, từ trong chiêu số của bọn họ, nhất nhất ấn chứng với phương thức chiến đấu của mình.
Có điều những Diễn Đạo Giả đó càng xem càng biến sắc, bởi vì bọn họ phát hiện, phương thức xuất thủ của Long Trần căn bản không có bất kỳ quy luật gì.
Trong tông môn, các trưởng bối từng nghiêm túc cảnh cáo bọn họ, nếu thực lực của hai người tương đương, muốn đánh bại đối phương, phải tìm được nhược điểm của đối phương.
Mà muốn tìm được nhược điểm của đối phương, là cần phải nắm giữ phương thức và quy luật công kích của bọn họ, trong không có sơ hở chế tạo ra sơ hở, mới có thể đánh bại đối phương.
Giống như chơi cờ vua, hai người đều là cao thủ, muốn vài nước đã chiếu tướng đối phương, đó là căn bản không thể.
Cần thăm dò lộ số của đối phương, căn cứ vào thói quen xuất thủ của đối phương, chế định sách lược, từng bước dẫn dắt đối phương đi vào cạm bẫy, cuối cùng lộ ra sơ hở, đánh cho một kích trí mạng.
Cho nên, những Diễn Đạo Giả cường đại này, lúc ban đầu là quan sát phong cách và lộ số xuất thủ của bốn người.
Tuy tốc độ của bốn người cực nhanh, nhưng đối với những Diễn Đạo Giả cường đại này mà nói, vẫn có thể nhìn thấy từng chiêu từng thức của bọn họ.
Chính bởi vì thấy rõ, bọn họ mới giật mình, tất cả Diễn Đạo Giả đều bị phương thức chiến đấu của Long Trần khiến cho sợ tới ngây đơ.
Ba cường giả cấp chí tôn đó xuất thủ rất nhanh, rất tàn nhẫn, nhìn một cái là biết đã trải qua huấn luyện đặc thù, không cho đối phương thăm dò lộ số của mình.
Nhưng tuy bọn họ che giấu tốt, không nhìn ra bọn họ có sơ hở gì, nhưng phong cách chiến đấu hoặclà trầm ổn, hoặc là linh hoạt, hoặc là tàn nhẫn, bọn họ vẫn hoặc nhiều hoặc ít có thể nhìn ra một chút.
Nhưng phong cách chiến đấu của Long Trần lại khiến bọn họ đau cả trứng, hoặc là nói người này căn bản không có phong cách.
Một thanh trường đao bay múa, có lúc giống như một đao khách cao ngạo, khi công thì lăng lệ, khi thủ thì chặt chẽ, quy củ nghiêm cẩn.
Nhưng đột nhiên lại sẽ trở nên lung tung lộn xộn, trường đao không ngờ dùng như trường kiếm, có sự phiêu dật nhẹ nhàng của kiếm khách.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi, cao thủ có đôi khi phải không ngừng biến hóa phong cách, không cho đối phương thăm dò được lộ số của mình, đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng có đôi khi, Long Trần bỗng nhiên giống như một tiên điên không biết võ thuật, hai tay nắm đại đao, chém bổ lung tung.
Nếu Long Trần chỉ là những lộ số này, những Diễn Đạo Giả cường đại đó chỉ sẽ khiếp sợ chứ không kinh hãi.