Long Trần đột nhiên cảm thấy lỗ chân lông cả người nổ tung, một cỗ nguy hiểm nguy hiểm cực độ ập tới, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy một đạo lôi đình thô như vại nước, giống như khai thiên cự mâu hung hăng đánh tới Long Trần.
Long Trần vội vàng vận chuyển toàn bộ linh lực, đồng thời đưa Kiếp lôi chi lực hiện trong cơ thể che kín mỗi một ngóc ngách trên cơ thể, hai cánh tay thì giơ lên đỡ trên đỉnh đầu.
Ầm.
Lôi hung hăng đánh xuống Long Trần, Long Trần cảm thấy mình giống như bị đại chùy đập trúng vậy, cả người đau đớn, cho dù là với nhục thân cường đại của Long Trần, cũng không thể thừa nhận được cỗ lực lượng đó, da rách ra, máu tươi chậm rãi trào ra.
Trong lòng Long Trần tràn ngập khiếp sợ và phẫn nộ, Lôi đình chi lực như vậy, đủ để miểu sát bất kỳ một vị Diễn Đạo Giả Dịch Cân cảnh nào rồi.
Dùng Lôi đình chi lực khủng bố như vậy để công kích mình, đây rõ ràng là muốn triệt để diệt sát mình, điều này khiến trong lòng Long Trần tràn ngập phẫn hận.
Hắn càng lúc càng tin rằng, ông trời đúng là mù mắt rồi, nhiều ác nhân như vậy không đi giết, còn cho họ thiên đạo phù văn.
Mà mình tự thấy làm việc ngửa mặt không thẹn với trời, cúi mặt của thẹn với đất, ngoài không thẹn với người, trong không thẹn với tâm, tuy hắn không phải người tốt, nhưng cũng không phải là ác nhân.
Nhưng hắn lại không được thiên địa ý chí này bao dung, giống như ông trời chính là nhìn hắn không vừa mắt, không hỏi bất kỳ lý do gì, chỉ cả đời muốn diệt sát hắn.
- Con mẹ nhà mày, nhìn lão tử không vừa mắt à, tới đây, lão tử cũng nhìn ngươi không vừa mắt, rồi sẽ có một ngày lão tử đối nghịch với ông trời mù mắt ngươi.
Long Trần cố gắng chống đỡ cuồng lôi, ngửa đầu thiên phát một tiếng gào điên cuồng về phía trời cao, một cỗ ý chí chém đứt tất cả trói buộc, đánh tan cửu thiên thập địa trào dâng trong lòng Long Trần.
Long Trần cuồng nộ, hắn cảm thấy vô cùng uất nghẹn, là thiên đạo ý chí khiến hắn triệt để phẫn nộ, muốn ta chết cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Ngay khi lửa giận của Long Trần vừa bị đốt lên, kích phát ra ý chí bất khuất, thề muốn nghịch thiên, trên một ngọn núi cao ngút trời ở sâu trong Cửu Lê Bí Cảnh, thế núi đang tĩnh mịch bỗng nhiên đã xảy ra vết nứt nhỏ.
Ngọn núi cực lớn phạm vi vạn dặm phủ kín những vết rạn, trong những vết rạn đó có tia sáng mờ mờ từ từ lộ ra, đồng thời một cỗ khí tức như có như không đang chậm rãi bốc lên, giống như có thứ gì đó đang giác tỉnh.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Theo tiếng gầm của Long Trần, nghênh đón là lôi đình càng cuồng bạo hơn, lôi đình thô to như vại nước liên tục đánh xuống chín lần.
Lúc này cả người Long Trần đều là máu, da tróc thịt bong, toàn thân cháy đen, trên vai ngay cả xương cốt cũng lòi ra, cực kỳ khủng bố.
Nhưng trên mặt Long Trần không hề có bất kỳ vẻ đau đớn nào, có chăng chỉ là sự phẫn nộ và điên cuồng, hung hăng nhìn chằm chằm lôi vân trên trời .
- Ngươi không giết được ta đâu, Long Trần ta thề, tất sẽ có một ngày lật đổ ngươi.
Lúc này Long Trần không hề còn một chút kính sợ và cảm ơn nào đối với thiên địa này, chỉ có phẫn hận tới từ trong xương tủy.
Không biết vì sao, cừu hận Long Trần sinh ra cừu hận này, cả người giống như tìm được mục tiêu của nhân sinh, ý chí càng thêm kiên định.
Ầm ầm.
Liên tục chín lần công kích qua đi, lôi đình trên trời giống như bị Long Trần khiêu khích, bắt đầu nổi giận.
Lôi vân phạm vi vạn dặm bỗng nhiên giống như sôi trào, không ngừng quay cuồng, Lôi đình chi lực cuồng bạo đang điên cuồng tập kết.
Lôi quang chiếu sáng chín tầng trời, uy áp phá vỡ thương khung, khí tức hủy diệt không ngừng dũng động, đột nhiên lôi đình trong không trung hình thành một con mắt lôi đình cực lớn, giống như một vầng mặt trời, chiếu sáng cả vạn cổ càn khôn.
Cho dù cách mấy trăm vạn dặm cũng có thể nhìn thấy ánh sáng trên hư không xa xa đó, các đệ tử đang không ngừng tìm cơ duyên cũng kinh hãi nhìn tới.
- Trời ạ, đó là gì thế?
- Chẳng lẽ là chí bảo xuất thế?
Mọi người đều suy đoán, có điều cho dù cách rất xa, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được ý chí hủy diệt khủng bố đó.
Trong một khe núi, trên một ngọn đại thụ, một nữ tử đứng trên tán cây, dáng người, thướt tha, lụa trắng che mặt, trong mắt đẹp lấp lánh thần vận câu hồn đoạt phách.
Nữ tử này chính là nữ tử thần bí lúc trước đã cứu Long Trần, lúc này trong mắt đẹp của nàng ta toàn là vẻ khiếp sợ.
- Đây là thiên phạt, rốt cuộc là ai mà có thể dẫn động thiên phạt khủng bố như vậy? Hơn nữa phương hướng đó... Chẳng lẽ lại là hắn?
Đột nhiên quang mang trên bầu trời, giống như lưu tinh đánh xuống phía dưới, ngay sau đó cả người nữ tử thần bí hơi rung rung.
Đó không phải là tự nàng ta rung, mà là toàn bộ núi lớn đều hơi lay động, nữ tử thần bí nhìn về phương hướng đó, môi anh đào khẽ mở, lẩm bẩm:
- Lần đầu tiên khi thấy hắn, liền có một loại cảm giác rất kỳ quái, xem ra thiếu niên này rất cổ quái, hì hì, có điều hình như lần này lời to rồi.
- Khụ.
Không biết qua bao lâu, Long Trần vừa tỉnh dậy, chính là phun ra một ngụm máu tươi, cả người đau đớn, khiến hắn không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Long Trần cảm thấy thân thể hắn đã tứ phân ngũ liệt, đau đớn giống như bị kim châm vào mỗi một dây thần kinh.
Hít sâu một hơi, nỗ lực ngẩng đầu lên, động tác bình thường đều không cần tốn nhiều sức này, hiện giờ lại trở nên vô cùng gian nan.
Trên đỉnh đầu là một cái lỗ hình tròn, xuyên qua lỗ này Long Trần có thể nhìn thấy lôi vân trên trời đã biến mất, lại khôi phục một mảng mờ mịt.
- Khà khà, được lắm, lần này ngươi không giết chết được lão tử, lần sau lão tử... sẽ lật tung ngươi... Hự.
Long Trần vừa nói xong, lại một ngụm máu tươi trào ra, hiện tại hắn bị thương tới khiếp người, toàn thân lõa lồ, quần áo đều bị lôi đình đánh nát.