Trong bóng tối vô tận, truyền đến một tiếng thở dài:
- Thời gian không còn nhiều.
Thanh âm tràn ngập tang thương, mang theo một tia thương tiếc, còn mang theo một tia bất đắc dĩ.
Long Trần có thể nghe thấy thanh âm đó rất rõ ràng, hắn muốn mở mắt để nhìn rõ nguốc gốc của thanh âm.
Nhưng mí mắt của hắn lại giống như nặng ngàn cân, bất kể hắn có nỗ lực như thế nào cũng không thể mở ra được.
- Ngươi là ai?
Thanh âm đó không trả lời hắn, chỉ tự nói một mình:
- Ngày kết giới vỡ ra, chính là lúc sinh linh của Thập giới bị diệt, ngươi vẫn chưa hạ được quyết tâm sao?
Long Trần giận dữ hét:
- Ngươi rốt cuộc là ai, đang nói gì thế, ta một câu cũng không hiểu.
Thanh âm đó thở dài nói:
- Ta không nghe được ngươi nói gì, chúng ta không ở cùng một thời không, trưởng thành nhanh lên đi, chúng ta cần ngươi.
Truyền nhân Cửu Tinh Bá Thể vĩ đại, tỉnh lại nhanh lên, nếu không thì thật sự không kịp rồi.
Long Trần cảm thấy mình sắp bị áp lực nào đó ép nổ, giận dữ hét:
- Ngươi rốt cuộc đang nói gì?
Long Trần hét xong câu đó, hắc ám vô tận biến mất, cũng mở mắt ra, trước mắt xuất hiện một thiếu nữ.
Thiếu nữ đó trường thân ngọc lập, dáng người thướt tham tuy trên mặt đeo khăn che, nhưng một đôi mắt sáng như nước mùa thu lại vẫn có thể câu hồn nhiếp phách người ta.
Không thể thấy rõ toàn bộ khuôn mặt nàng ta, nhưng chỉ cặp mắt đó đã khiến người ta cảm thấy không thể hô hấp.
Chỉ là hai mắt lại đẹp tới khiến người ta không thể chống đỡ, Long Trần thậm chí sinh ra một loại ý nghĩ nguyện ý trả giá tất cả vì nàng ta.
Sau khi sinh ra loại ý nghĩ này, Long Trần giật nảy mình, cái đẹp của nữ tử đó lộ ra một loại cổ quái, khiến người ta không thể ngăn cản.
Nhưng Long Trần lại có thể xác định, nữ tử đó không thi triển bất kỳ thuật pháp nào, hoàn toàn là chỉ nhìn mình một cái rất bình thường.
- Ngươi tỉnh rồi à.
Thanh âm như hoàng anh rời cốc, trong trẻo dễ nghe, lại có một loại ngọt ngào mềm mại, khiến người ta như mềm cả ra, Long Trần không nhịn được mà tim đập thình thịch.
Trên người nữ tử đó giống như có một loại ma lực kỳ lạ, đối với người, không, phải nói là đối với nam nhân, có một loại mị lực không thể ngăn cản.
Chỉ nhẹ nhàng há miệng, Long Trần không ngờ có cảm giác tốc độ chảy của máu cũng thay đổi, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút ồ ồ.
- Sao? Vừa nhặt về được một cái mạng lại bắt đầu no cơm ấm cật dâm dật khắp nơi rồi à?
Nữ tử đó giống như liếc một cái liền nhìn thấu nội tâm của Long Trần, ở trước mặt nàng ta, Long Trần cảm thấy tất cả của mình đều lộ rõ.
Long Trần không khỏi hoảng sợ, nữ nhân này quá khủng bố, trực giác nói với Long Trần, nữ nhân này vô cùng quỷ dị.
- Là ngươi đã cứu ta?
Long Trần tận lực khiến mình bảo trì một loại cảm giác sợ hãi, bởi vì nếu không giữ được cảm giác sợ hãi đó, hắn sẽ sinh ra một loại cảm xúc khác thường.
- Ngươi nói xem thế nào?
Mắt Nữ tử đó hơi cong lên, hẳn là đang cười.
Không biết vì sao, nhìn thấy mắt của nữ tử đó, tim của Long Trần lại không kìm lòng được mà đập mạnh mấy cái.
Quá đáng sợ, trên thế giới này sao lại có nữ tử khủng bố như vậy, chỉ một động tác rất tùy ý cũng có thể hấp dẫn tâm thần người ta?
Trong ấn tượng của Long Trần, nữ tử có thể có mị lực như vậy, chỉ có một mình Mộng Kỳ.
Có điều Mộng Kỳ loại đẹp như trích tiên, nhất cử nhất động đều khiến người ta giống như đặt mình trong tiên cảnh, khiến người ta không nhịn được mà muốn cúng bái.
Nhưng nữ tử trước mắt này tuy không thấy rõ toàn bộ dung mạo, nhưng nàng ta lại giống như một ác ma xinh đẹp hơn.
Biết rõ rất nguy hiểm, nhưng cho dù biết là nguy hiểm, cũng vẫn muốn chạm vào sự xinh đẹp của nàng ta, giống như cho dù vì thế mà mất cả tính mạng cũng đáng.
Đây là một loại đẹp tới đáng sợ, đẹp tới khiến người ta sợ hãi run rẩy, nữ nhân này giống như một đóa hoa hồng độc, chạm vào một cái là sẽ mất mạng, nhưng lại khiến người ta không kìm lòng được.
Long Trần dùng định lực cực lớn, khiến tâm thần của mình trấn định, lặng lẽ vận chuyển Cửu Tinh Bá Thể Quyết, lúc này mới cảm thấy thoải mái.
- Nếu là cô nương cứu, nhân tình này, Long Trần nhớ kỹ.
Long Trần ôm quyền nói.
Nữ tử đó hiển nhiên không ngờ, Long Trần nhanh như vậy đã trấn định lại rồi, trong mắt đẹp hiện lên một tia kinh ngạc, có điều rất nhanh liền bị che giấu che giấu.
- Ngươi tên là Long Trần à? Cái tên này cũng không tệ lắm, bộ dạng của người cũng tạm được, nếu không thì bản cô nương cũng không ra tay.
Nữ tử đó nói.
Mặt Long Trần tối sầm lại, cảm thấy mình lần này là dựa vào khuôn mặt mới được cứu, có điều bất kể là nói như thế nào, còn sống vẫn là chuyện tốt.
- Ngươi nói ngươi nợ ta một cái nhân tình?
- Đúng vậy.
Long Trần trịnh trọng nói.
- Bao lớn?
Nữ tử đó dường như có chút nghịch ngợm, nhìn Long Trần hỏi.
Bị nữ tử đó nhìn chằm chằm, Long Trần có kinh nghiệm lúc trước, không nhìn vào mắt nữ tử đó nữa.
Có điều không nhìn người ta thì không được lịch sự, kết quả ánh mắt hơi dịch xuống, kết quả hắn liền thật sự nhìn thấy...
To, quá to! Núi non trùng điệp! Khiến người ta hoa mắt, Long Trần cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi.
Nữ tử đó bỗng nhiên thấy Long Trần không nói gì, mà chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm ngực mình, trong hai mắt hiện lên một tia tức giận.
- Nhìn đủ chưa?
Long Trần cả kinh, lúc này mới có phản ứng, mặt đã đỏ tới tận mang tai, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Lớn như vậy rồi, Long Trần đã chịu không ít khuất nhục, nhưng loại tình huống xấu hổ này thì vẫn là lần đầu tiên gặp phải.