Lúc trước có lời đồn, nói Biệt viện ba mươi sáu dẫn theo đệ tử tới giáo huấn Biệt viện một trăm lẻ tám, cuối cùng đội mưa mà về.
Tuy Biệt viện ba mươi sáu có đệ tử lén lút truyền ra Lưu Ảnh Ngọc, có điều những Lưu Ảnh Ngọc đó chỉ giới hạn lưu thông giữa cao tầng của các biệt viện, các đệ tử thì không biết.
Hiện giờ thấy Giang Nhất Phàm nghiến răng nghiến lợi như vậy, mọi người không khỏi thầm giật mình, chẳng lẽ Long Trần này thật sự lợi hại như vậy.
Đám người Đường Uyển Nhi thấy Giang Nhất Phàm ác độc như vậy, không ngờ lại ở trước mặt bao người nguyền rủa Long Trần, không khỏi giận dữ, vừa muốn lên tiếng, Long Trần lại mỉm cười ngăn cản mọi người lại.
Chỉ cười hòa ái với Giang Nhất Phàm:
- Mặt của ngươi có đau không?
- Ngươi... hự.
Giang Nhất Phàm nghe thấy câu đó, giống như trúng độc, sắc mặt lập tức nháy mắt tím đen, phun ra một ngụm máu tươi.
Phải biết rằng câu đó của Long Trần thật sâu đã khắc sâu vào trong linh hồn của Giang Nhất Phàm, trong mấy ngày nay, hắn nằm mơ cũng sẽ bị thanh âm này khiến cho bừng tỉnh.
Tuy thân thể được dược liệu quý giá điều trị khỏi rồi, nhưng Long Trần đã thành tâm ma của hắn, hắn căn bản không thể tu hành, hiện giờ Long Trần nói ra câu này, hắn lập tức giống như phản xạ có điều kiện, phun ra một ngụm máu tươi.
- Ha ha ha.
Đám người Cốc Dương đều cười ha ha, quả thực với bội phục Long Trần đến sát dất, đúng là giết người trong vô hình.
Phía trước Biệt viện ba mươi sáu đứng một nam một nữ, nữ tử đó đang vẻ mặt oán độc nhìn Long Trần, hận không thể cắn chết Long Trần, người này chính là Lạc Băng.
Ở bên cạnh nàng ta, một nam tử dáng người khôi ngô, chính là ca ca của Lạc Băng, cũng chính là chưởng môn nhân Lạc Phong của Biệt viện ba mươi sáu.
Vốn cường giả cấp chưởng môn đều sẽ lẳng lặng ngồi ở phía trước đội ngũ, nhất là những chưởng môn nhân của biện viện xếp hạng cao, đều nhắm mắt lại, không quản không hỏi chuyện chung quanh, bộ dạng cao thâm mạc trắc.
Trong biệt viện, chưởng môn cũng có cấp bậc, hiển nhiên ở trong mắt bọn họ, chưởng môn xếp hạng nhất từ dưới lên như Lăng Vân Tử không đáng để bọn họ nhìn lấy một cái, đây là sự cao ngạo của bọn họ.
Nhưng Lạc Phong vốn không cao ngạo như vậy, hoặc là nói là không có "Hàm dưỡng" cao như vậy, lạnh lùng nói:
- Lăng Vân Tử, ngươi chính là quản giáo đệ tử của ngươi như vậy à?
Lăng Vân Tử bỗng nhiên dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, thản nhiên nhìn Lạc Phong một cái:
- Ta quản hài tử nhà chúng ta thế nào không liên quan tới ngươi, bảo con chó điên nhà ngươi đừng có cắn người lung tung.
Lời nói của Lăng Vân Tử vô cùng không khách khí, khiến không ít chưởng môn nhân không khỏi chấn động, tuy giữa các đại chưởng môn đều tranh đấu gay gắt, có điều xé rách da mặt một cách trắng trợn như vậy thì hình như chưa từng có.
Đặc biệt là biệt viện của Lăng Vân Tử, chính là tồn tại đứng bét trong tất cả biệt viện, hắn lấy đâu ra tự tin như vậy?
- Lăng Vân Tử, ngươi thật càn rỡ?
Lạc Phong giận dữ, hắn không ngờ Lăng Vân Tử lại có gan chống đối hắn.
- Đừng để ý tới một đám chó điên, chúng ta đi.
Lăng Vân Tử chẳng thèm nhìn huynh muội Lạc Phong lấy một cái, dẫn theo mọi người chậm rãi tiến về phía trước.
Long Trần không khỏi thầm giơ ngón cái về phía Lăng Vân Tử, chưởng môn như vậy mới đủ cứng cỏi, hai tay nắm lại, giơ về phía huynh muội Lạc Phong, một ngón giữa nhổ lên, sau đó mới dẫn theo sau Lăng Vân Tử.
Đám người Quách Nhiên thấy tư thế đó của Long Trần thì cũng học theo, đều giơ cao ngón giữa về phía hai huynh muội Lạc Phong, nhằm biểu đạt sự kính ngưỡng trong lòng.
Giơ ngón giữa là một thủ thế mắng chửi người thô bỉ lưu hành trong thế tục, tuy những người tu hành "Cao quý" này sẽ không đi làm chuyện như vậy, nhưng không có nghĩa là bọn họ nhìn không hiểu.
Chính bởi vì hiểu, cho nên tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn người của Biệt viện một trăm lẻ tám, đám gia hỏa này rốt cuộc muốn làm gì?
- Lăng Vân Tử, ngươi muốn chết?
Lạc Phong giận dữ, khí thế cả người bùng nổ, đám người Long Trần lập tức cảm thấy cả người căng thẳng, không gian chung quanh ngưng kết, muốn động cũng không động được, người tu vi kém một chút sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, khóe miệng trào máu.
- Thu hồi khí thế của ngươi đi, nếu không trong mười chiêu ta sẽ chém rụng đầu ngươi.
Sắc mặt Lăng Vân Tử trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lạc Phong.
Ngay khi Lăng Vân Tử lên tiếng, tay phải hắn chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm sau lưng, một cỗ khí cơ vô hình tỏa định Lạc Phong.
Vào khoảnh khắc Lăng Vân Tử cầm chuôi kiếm, toàn bộ thiên địa trong nháy mắt trở nên yên tĩnh không tiếng động, một cỗ kiếm ý vô hình nổi lên trong thiên địa.
Các cường giả cấp chưởng môn vốn đang nhắm mắt đều lập tức mở mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Lăng Vân Tử.
- Ngự Kiếm cảnh?
Một vị cường giả cấp chưởng môn không khỏi kinh hô.
Cái gọi là Ngự Kiếm cảnh, là một cảnh giới cường đại trong Kiếm tu, không liên quan tới tu vi, nhưng lại càng khó đột phá hơn tu vi.
Cảnh giới kiếm đạo của Kiếm tu càng cao, uy lực phát huy ra lại càng khủng bố, Kiếm tu vốn có danh xưng vô địch trong cùng cấp, không phải là hư ngôn.
Mà tuy những cường giả cấp chưởng môn đó không phải Kiếm tu, có điều vẫn biết một chút về cảnh giới của Kiếm tu.
Lạc Phong bị kiếm ý của Lăng Vân Tử tỏa định, hắn ngay cả động cũng không dám động, bởi vì hắn mà dám động, lập tức sẽ phải nghênh đón một kích toàn lực của Lăng Vân Tử, một kích đó hắn căn bản không nắm chắc có thể đỡ được.
Nhưng hiện giờ hắn lại tiến thối lưỡng nan, nếu thu hồi khí thế trên người, bảo hắn làm thế nào mà xuống đài được, trong nhất thời mồ hôi túa ra.
- Dừng tay.