Nữ tử đó chính là Hoa Bích Lạc, người mạnh nhất của Biện viện số hai, nàng này xinh đẹp dị thường, vô số nam tử đều ái mộ.
Ngay cả Hàn Thiên Vũ, sau khi thấy dung nhan của Hoa Bích Lạc, cũng không khỏi động lòng, lời nói của Ân Vô Song khiến trong lòng hắn hơi có chút bất mãn.
Có điều hắn lại không muốn thể hiện ra, mỉm cười nói:
- Tò mò thôi, bất kể là ai, nhìn thấy một tiểu tử chỉ có Ngưng Huyết cảnh tham gia Cửu Lê, đều sẽ cảm thấy tò mò.
-Thế à? Vậy thì tốt, nếu Bích Lạc tỷ tỷ nhìn trúng tiểu bạch kiểm kia, vậy Thiên Vũ ca sẽ thương tâm rồi.
Ân Vô Song nhìn thì cố ý, lại giống như vô tình nói.
Hàn Thiên Vũ mỉm cười, không nói gì, có điều sâu trong ánh mắt hiện lên một tia không vui, sự không vui này đến từ Long Trần, bởi vì hành động của Hoa Bích Lạc khiến hắn rất không thoải mái.
Mỹ nữ này cũng không biết có phải là cố ý không, từ lúc vào sân tới giờ, không thèm nhìn hắn lấy một cái, ngay cả lúc trước hắn lịch sự chào hỏi cũng giả vờ như không thấy, khiến trong lòng hắn dó chút căm tức.
Nhưng Long Trần vừa xuất hiện, nàng ta lập tức nhìn chằm chằm Long Trần, tuy hắn cũng biết, chắc là do lòng hiếu kỳ, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
- Đi thôi, tới vị trí của chúng ta.
Lăng Vân Tử hiển nhiên đã rất quen với trường hợp như vậy, dẫn theo mọi người tiến về phía trước.
Đám người Long Trần thấy trong ánh mắt của những người đó không chỉ có vẻ khinh thường và trào phúng, còn mang theo ý tứ khiêu khích nồng đậm, khiến mọi người cảm thấy bất mãn.
Đồng thời cũng nghĩ, lúc trước Long Trần từng nói, người chính đạo chính là người một nhà nhìn người một nhà thì không vừa mắt, nhưng nhìn thấy đệ tử tà đạo tàn nhẫn thì lại như quả cà héo.
Đường Uyển Nhi nhìn đám người đó một cái, phát hiện phía trước mỗi đội ngũ đều có một người, được các nữ tử vây quanh, càng làm họ nổi bật lên, hiển nhiên người đó chắc là người dẫn đội của bọn họ.
Đường Uyển Nhi lén lút đánh mắt cho Diệp Tri Thu, trên khuôn mặt lạnh như băng của Diệp Tri Thu, không ngờ hiện lên một rặng mây đỏ, có điều vẫn gật đầu.
Long Trần đang cúi đầu đi tới, bỗng nhiên một làn gió thơm ập tới, hai cánh tay bị hai tay ngọc khoác lấy, hai thân thể thơm tho dán sát vào người Long Trần.
Cả người Long Trần cứng đờ, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu, không biết hai người này làm trò quỷ gì, sao bỗng nhiên lại trở nên thân thiết với mình như vậy.
- Không được nói, cũng không được phép nghĩ ngợi lung tung, đây là giành vinh quang cho biệt viện.
Đường Uyển Nhi khoác tay Long Trần, thấp giọng nói.
Lúc này Đường Uyển Nhi mặt thẹn thùng, trong mắt đẹp sóng thu lưu chuyển, phần nhu tình đó có thể hòa tan người ta.
Mà Diệp Tri Thu vốn chính là băng tuyết mỹ nhân, hiện giờ trên mặt ngọc mang theo một tia đỏ ửng, càng khiến nàng ta xinh đẹp tới bất khả phương vật.
Bị hai mỹ nhân khoác tay như vậy, Long Trần cảm thấy mình có chút không biết nên bước đi thế nào.
Đám người Cốc Dương thấy Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu khoác tay Long Trần, lập tức minh bạch ý tứ của bọn họ, cung kính nhường ra một con đường để bọn họ tiến về phía trước.
Keng.
Đúng lúc này, trong tay Quách Nhiên không biết từ lúc nào có thêm một cái kẻng, gõ vào một chùy, phát ra tiếng vang du dương.
Sau khi gõ xong, trong tay Quách Nhiên bỗng nhiên có thêm hai tấm biển cực lớn, một cái viết: Yên lặng, cái còn lại viết: Tránh đường.
Long Trần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quách Nhiên, lập tức hận không thể bóp chết tiểu tử này, mặt ca bị ngươi làm mất hết rồi.
Quả nhiên người toàn trường, bất kể là cường giả cấp chưởng môn hay là những đệ tử đó đều trợn mắt há hốc mồm nhìn tổ hợp này của Long Trần.
Trên mặt Lăng Vân Tử hiện lên một nụ cười, không hề bận tâm, bọn nhỏ muốn chơi thế nào thì chơi.
Khoảnh khắc Long Trần được Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu khoác tay bước ra khỏi đám người, không ít nữ tử mắt sáng rực cả lên.
Long Trần vẻ mặt tuấn dật, tuy có thể kém hơn Hàn Thiên Vũ một phần, nhưng ở trên người Long Trần lại có một loại dã tính đặc biệt.
Một loại dã tính nguy hiểm, một loại dã tính thần bí, giống như Long Trần chính là một con báo trời sinh không thể chinh phục, khiến người ta cảm thấy vừa nguy hiểm lại tràn ngập mỹ lệ, sinh ra một loại dục vọng muốn chinh phục hắn.
Có điều đại đa số người đều không nghĩ như vậy, bởi vì bọn họ đều là là nam nhân, bọn họ muốn đập chết Long Trần để thay thế vị trí của hắn.
Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu đều là mỹ nữ tuyệt sắc, càng chết người là, hai người bọn họ là hai loại đẹp hoàn toàn khác nhau, lại càng tôn nhau lên, loại đẹp này quả thực là rung động lòng người, khiến người ta không thể hô hấp.
Nam tử ở đây có một tính một, đều đố kỵ tới phát cuồng, có một số người còn có thể nhịn xuống được sự đố kỵ này, nhưng có một số người thì nhịn tới mặt tái cả đi.
Ngay cả Hàn Thiên Vũ vẫn luôn biểu hiện đạm mạc, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia ghen tị, lúc này hắn mới chú ý thấy thì ra Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu cũng đẹp như vậy, không hề kém Hoa Bích Lạc.
Bởi vì vị trí của bọn họ là một trăm lẻ tám, vừa hay phải đi qua phía trước tất cả các biệt viện.
Khi đi đến chỗ Biệt viện số một, Long Trần sinh ra cảm ứng, nhìn Hàn Thiên Vũ một cái, có điều Hàn Thiên Vũ lại không nhìn hắn, chỉ nhắm mắt đả tọa.
- Người này rất mạnh.
Đây là phản ứng đầu tiên của Long Trần, ở trên người Hàn Thiên Vũ, Long Trần cảm nhận được áp lực cực lớn, và một loại cảm giác uy hiếp không thể nói tên.
Khi đi qua Biệt viện số một, một vị nữ tử xinh đẹp mặc áo dài màu vàng hơi đỏ trong Biện viện số hai mỉm cười với Long Trần.
Long Trần hơi sửng sốt, căn cứ vào phép lịch sự, liền mỉm cười hoàn lễ với nàng ta, lại đột nhiên cảm thấy hông đau nhói.