Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 614: Huyền thiên phân viện (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Điều này cũng chứng tỏ, nhãn quang của tà đạo vô cùng độc ác sắc bén, nhìn ra được sự uy hiếp của Long Trần còn khủng bố hơn thiên tài cấp chí tôn khác.

Khi nghe nói tới Tất Sát Bảng này, lúc đó Lăng Vân Tử không khỏi giận dữ, ngay cả cường giả tà đạo cũng coi trọng Long Trần như vậy, cao tầng của phân viện các ngươi đều là người mù à?

Khi nghe thấy Tất Sát Bảng, tất cả mọi người đều chấn động, Long Trần không ngờ đã lên Tất Sát Bảng của tà đạo, như vậy sau khi tiến vào bí cảnh, Long Trần chẳng phải là thành chuột chạy qua đường ai cũng muốn đánh à? Đi đến đâu cũng sẽ có một đám đệ tử tà đạo đuổi giết.

- Long Trần, với chiến lực hiện tại của ngươi, tiến vào Cửu Lê, trừ phi gặp phải thiên tài siêu cường như Doãn La, người khác cơ bản là không có vấn đề gì.

Nhưng thời gian Cửu Lê Bí Cảnh mở ra là cả một năm, bên trong bí cảnh có Hồng Hoang Khí Tức của thời đại viễn cổ, rất thích hợp với tu luyện.

Tiến vào trong bí cảnh, không chỉ có vô số cơ duyên, đối với người tu hành mà nói, bên trong lại là cơ hội tốt để đột phá.

Mỗi lần bí cảnh mở ra, đại đa số đệ tử khi đi ra đều là cường giả Đoán Cốt cảnh, cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng xem thường Cửu Lê Bí Cảnh.

Nghe nói một ngàn tám trăm năm trước, một vị cường giả tà đạo sau khi tiến vào bí cảnh, căn bản không đi tầm bảo, ngược lại bắt đầu điên cuồng đột phá.

Chỉ dùng thời gian một tháng ngắn ngủi, đột phá đến Đoán Cốt cảnh, dựa vào ưu thế tu vi, điên cuồng đuổi giết đệ tử chính đạo.

Đó một lần tổn thất thảm trọng của chính đạo, hơn phân nửa đệ tử thiên tài, đều bị hắn trảm sát.

Sắc mặt Lăng Vân Tử có chút ngưng trọng, nói.

- Ghê thật.

Mọi người nghe vậy thì không khỏi rùng mình, giết một nửa đệ tử chính đạo, đó không phải là đệ tử bình thường, mà đều là đệ tử cấp hạch tâm, thậm chí còn có Diễn Đạo Giả và thiên tài cấp chí tôn.

- Cho nên sau khi tiến vào bí cảnh, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn, có đôi khi cho dù có được cơ duyên nghịch thiên, nếu thực lực không đủ, cuối cùng cũng sẽ bị người khác cướp lấy.

Khiến người ta phẫn nộ nhất là các ngươi không chỉ phải phòng bị đệ tử tà đạo công kích, còn phải phòng bị đệ tử chính đạo đánh lén, đây mới là điều đáng sợ nhất.

Lăng Vân Tử nói.

Trừ Long Trần ra, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh hãi, hiển nhiên bọn họ không thể tưởng tượng được, đã đối mặt với kẻ địch cường đại, không ngờ còn phải phòng bị đồng bạn bên cạnh mình.

- Không có gì mà phải ngạc nhiên cả, người chính đạo am hiểu nhất chính là đấu tranh nội bộ, không dám đấu với tà đạo, nhưng lại rất giỏi đối phó với người một nhà.

Từ dưới lên trên, ai nấy đều vì tư lợi, cả ngày thích chơi âm mưu quỷ kế, ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi, đồng môn áp chế lẫn nhau.

Nếu không với sự cường đại của chính đạo, vì sao lại bị tà đạo áp chế nhiều năm như vậy? Người của chính đạo trừ độc hại người một nhà ra thì không có năng lực bao lớn cả.

Long Trần lạnh lùng nói.

Lăng Vân Tử cũng bất đắc dĩ, Long Trần nói không sai, tuy tà đạo được xưng là tàn nhẫn vô tình, nhưng trên nhất trí đối ngoại thì lại tốt hơn chính đạo rất nhiều.

Phân viện tổng cộng có một trăm lẻ tám cá biệt, chuyện loại trừ nhau, đâm lén nhau cũng không phải chưa từng có, ngoài mặt có thể nhìn thấy nhiều như vậy, chuyện xấu xa sau lưng càng không biết có bao nhiêu.

Lấy chuyện Long Trần xin tư cách thiên tài cấp chí tôn này mà nói, tà đạo người ta còn xếp Long Trần vào nhân vật số hai trên Tất Sát Bảng, chẳng lẽ cao tầng của phân viện không nhìn thấy?

Trên thực tế bọn họ có nhìn thấy, nhưng là vì liên quan tới lợi ích của một số người, cho nên người đương quyền giả vờ không biết, mà người trong lòng biết rõ, vì không muốn đắc tội với người ta, nên chỉ đành làm bộ như thấy.

Đây là quy tắc ngầm của chính đạo, chế độ cấp bậc mục nát thối rữa, mọi người tự quét tuyết trước cửa nhà, ai quản người khác là gạch hay sương?

Trừ phi trên gạch của nhà ngươi không phải là sương mà là đường trắng, trong thế giới chính đạo, chỉ cần có lợi ích, sẽ có rất nhiều người tới tranh đoạt.

Hơn nữa vì lợi ích, độc thủ gì cũng dám dùng, có đôi khi khiến người ta không khỏi cảm khái: Nếu ngươi dùng sức mạnh chiếm tiện nghi này để đối phó tà đạo, tà đạo đã sớm diệt vong rồi.

Nhưng những "Người thông minh" của chính đạo lại vì giữ lấy vị trí quyền cao chức trọng mà mặc kệ, cả ngày chỉ lo đấu đi đấu lại với đối thủ cùng cấp bậc.

Nghĩ tới những cái này, khiến người ta có chút nản lòng thoái chí, nhưng lại đành bất lực, trừ phi ngươi làm một phàm nhân, nếu không ngươi đã muốn tu hành thì phải đối mặt với những cái này.

Đặc biệt đối với Lăng Vân Tử mà nói, hắn trong những năm gần đây xem như đã thực sự minh bạch căn nguyên mục nát của chính đạo, nhưng bản thân lại không có biện pháp gì.

Chẳng những không có biện pháp, ngược lại kéo cả bản thân lún sâu vào, thiếu chút nữa cũng trầm mê trong những đấu tranh này, nếu không phải có Long Trần xuất hiện, hắn đến bây giờ cũng chưa thẻ tỉnh ngộ.

Cho nên Lăng Vân Tử ngộ rồi, hắn chỉ là một người tu hành, việc gì phải nghĩ tới thay đổi người khác, hắn muốn làm gì thì cứ làm cái đó, việc gì phải để ý tới kết quả?

- Cho nên sau khi tiến vào bí cảnh, đừng dễ tin bất kỳ ai, nhất là với những kẻ được gọi là đồng bạn tiếu lí tàng đao đó, nhất định phải cẩn thận.

Long Trần nghiêm túc nói với mọi người.

Kẻ địch chính diện và nguy hiểm có thể nhìn thấy lại không xem như nguy hiểm chân chính, chỉ có những nguy hiểm không nhìn thấy mới là là trí mạng nhất.

Tuy đám người Đường Uyển Nhi chiến lực cường đại, không quá lo bọn họ sẽ gặp phải đệ tử tà đạo, nhưng Long Trần sợ nhất là bọn họ bị đâm lén sau lưng.

Cho nên lần trước Cốc Dương bị quỷ kế của kẻ địch đánh bại, cũng không xem như là chuyện xấu, đã cho mọi người một bài học sinh động.

Vù.

Bỗng nhiên không gian chấn động, trước mắt mọi người hoa lên, dưới chân đạp lên đá xanh phong cách cổ xưa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (4) - 🎫Đề cử (4)