Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 607: Phòng ngừa chu đáo (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Tiểu tử Long Trần này, đúng là có khí phách, có điều tiểu tử ngươi cũng không kém.

Thương Minh lộ ra vẻ mặt tán thưởng, vỗ vai Lăng Vân Tử nói, chuyện thứ nhất hắn nghe nói sau khi trở về là Biệt viện ba mươi sáu đến khiêu chiến.

Vừa nghe thấy tin tức này, quả nhiên giống như Lăng Vân Tử và Đồ Phương đoán, tính nóng của Thương Minh lập tức nổi lên, muốn tìm bọn họ tính sổ.

Có điều vẫn bị Lăng Vân Tử và Đồ Phương kéo lại, vội vàng nói ra kết quả sự việc, mới khiến Thương Minh tạm thời trấn định lại.

Thương Minh kiên nhẫn nghe bọn họ kể xong, sau khi biết đám người Long Trần ngược đãi người của Biệt viện ba mươi sáu, không khỏi hưng phấn tới khoa chân múa tay.

Lăng Vân Tử và Đồ Phương nhìn Thương Minh không hề có bộ dạng tiền bối, sắc mặt không khỏi có chút cổ quái, nhất là Lăng Vân Tử, giống như trong ký ức của hắn, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thương Minh cao hứng như vậy.

Thương Minh qua một lúc mới bình ổn được tâm tình đang kích động:

- Tiểu Lăng Tử, ta nói với ngươi nhé, đây là lần đầu tiên ta cao hứng như vậy từ sau khi sư huynh qua đời.

Sở dĩ ta cao hứng, không chỉ là bởi vì biệt viện xuất hiện thiên tài như Long Trần, còn là vì tiểu tử ngươi.

Ngươi biết không? Kỳ thật tâm của ngươi đã bị khóa lại, chẳng khác nào kiếm của ngươi cũng bị gỉ sét, ngươi thân là một kiếm khách, chẳng khác nào là bị phế đi.

Trước kia sư thúc bất kể là mắng ngươi hay là chửi ngươi, nhưng ngươi lại cố tình không mở khiếu, cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào để đề thăng xếp hạng của biệt viện, hoàn thành nguyện vọng của sư phụ ngươi.

Danh khí thực sự quan trọng như vậy sao? Vì chuyện này, ta cố ý chạy tới trước mộ phần của sư phụ ngươi mà mắng mấy ngày.

Sắc mặt Lăng Vân Tử có chút cổ quái, có điều trong lòng vẫn vô cùng cảm động, tuy vị sư thúc này tính tình nóng nảy, có chút không phân rõ phải trái, có điều lại là thật lòng tốt với hắn.

Chỉ nghe Thương Minh tiếp tục nói:

- Về sau thấy ngươi chìm vào trong cái hố này, không thể tự thoát ra, trong lòng ta rất buồn, nhưng lại không thể làm gì.

Cho nên về sau ngươi gặp ta, ta trước giờ đều chẳng hòa nhã gì với ngươi, với thiên phú của ngươi, cứ như vậy bị hoang phế, thật sự khiến người ta đau lòng.

- Sư thúc. . . Ta, có lỗi với ngài. . .

Lăng Vân Tử nhớ lại khi còn bé, Thương Minh lúc nào cũng che chở cho hắn, không khỏi có chút nghẹn ngào nói.

Lúc đó, sư thúc này còn cưng chiều hắn hơn là sư phụ, cho dù sư phụ hắn trách phạt hắn, Thương Minh cũng sẽ đối nghịch với sư phụ.

- Hảo hài tử, cũng may tất cả đều trôi qua rồi, nhìn ngươi khôi phục lại lòng tin, lại trở về là Lăng Vân Tử ngạo khí ngút trời lúc trước, sư thúc cao hứng lắm.

Thương Minh vỗ vai Lăng Vân Tử, nói.

- Tất cả đều nhờ có Long Trần, nếu không phải là Long Trần, ta không hề biết ta đã sinh ra tâm ma.

Lăng Vân Tử thở dài nói.

Ngẫm lại bản thân mình cũng thật là ngu xuẩn, thân là chưởng môn, cường giả Tiên Thiên cảnh một đời, sinh ra tâm ma lại không ngờ không tự biết.

Trước khi sư phụ lâm chung, đã phó thác biệt viện cho hắn, bảo hắn kinh doanh biệt viện thật tốt, thoát khỏi sỉ nhục ba ngàn năm vẫn luôn đứng bét.

Hắn liền trong bất tri bất giác tự đeo cho mình một sợi dây xích, sợi xích này theo mấy lần thất bại mà trở nên càng lúc càng vững chắc.

Nó thắt chặt đạo tâm của Lăng Vân Tử, đồng thời cũng quấn chặt bảo kiếm của hắn, không biết từ lúc nào, hắn chỉ nhớ mình là chưởng môn nhân, mà quên mất mình còn là một Kiếm tu cao ngạo.

Cho tới khi Long Trần xuất hiện, mới khiến hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, Long Trần trên đường đi giẫm lên thi thể của vô số cường giả, sáng tạo ra từng kỳ tích.

Hắn không biết mình là dị số, càng không biết vận mệnh của mình, nhưng hắn có gan đấu tranh, có gan khiêu chiến.

Trong những chuyện mà Long Trần đã làm, có mấy chuyện mà người bình thường dám làm? Nhưng khi Long Trần làm, ngay cả mày cũng không nhíu lấy một cái.

Lúc ban đầu Lăng Vân Tử cũng không thích cách làm này của Long Trần, cho rằng đó là ngu xuẩn và lỗ mãng, là trí giả thì không làm.

Lúc ban đầu hắn còn tưởng rằng, đây là vận mệnh của dị số, khởi xướng khiêu chiến với thiên đạo, kết cục chỉ có thể là vẫn lạc.

Nhưng sau khi Long Trần tự tay sáng tạo ra từng kỳ tích, Lăng Vân Tử cuối cùng cũng phát hiện mình sai rồi, sai quá rồi.

Cái gì là võ giả? Võ giả là nên thẳng tiến không lùi, bất kể phía trước là múi đao hay là biển lửa, đều phải xông qua, nếu không ngươi còn tu hành làm gì?

Nếu không có đảm lượng đó, việc gì phải khắc khổ tu hành như vậy, làm một phàm nhân thọ mệnh chỉ trăm năm có phải là tốt hơn không?

Nếu đã lựa chọn con đường tu hành này, vậy thì không phải quan trọng là con đường này ngươi có thể đi được bao xa, mà là xem ngươi có thể đi ra sự phấn khích thuộc về mình hay không.

Từ trên người Long Trần, Lăng Vân Tử lập tức hiểu ra, mình không chỉ là một chưởng môn, mà còn là một Kiếm tu, hắn cứ trầm mê trong hư danh như vậy, làm sao phải với trường kiếm trong tay.

Đồng bọn quý trọng nhất của Kiếm tu là trường kiếm trong tay, nhưng hắn lại để đồng bọn của mình phủ bụi nhiều năm như vậy, khiến hắn cuối cùng cũng triệt để hiểu ra.

Cho nên Lăng Vân Tử lại khôi phục thân phận Kiếm tu của hắn, hắn lại biến thành Lăng Vân Tử hăng hái hăm hở lúc trước.

Nếu khi đó Lạc Băng không chịu cúi đầu, thừa nhận mình là lợn, Lăng Vân Tử tuyệt đối sẽ một kiếm chém xuống cái đầu của nàng ta, hắn không hù dọa Lạc Băng.

Hắn hiện tại không chỉ là chưởng môn, còn là một Kiếm tu, hắn đã phá bỏ xiềng xích trong lòng, làm việc không còn sợ đầu sợ đuôi gì nữa, đây mới là hắn chân chính.

Thương Minh nhìn Lăng Vân Tử, lúc này Lăng Vân Tử giống như thần binh giác tỉnh, khí xộc chín tầng trời, hắn thực sự cao hứng từ tận đáy lòng.

- Tốt lắm, có sự tồn tại của ngươi và Long Trần, xếp hạng của biệt viện chúng ta muốn không thay đổi cũng không được, ha ha!

Thương Minh vui vẻ cười to.

- Có điều chuyện này cũng không đơn giản như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (4) - 🎫Đề cử (4)