Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 603: Biệt việt số một (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Huyền Thiên Phân Viện, phía dưới chia làm một trăm lẻ tám biệt việt, từ biệt viện số một đến biệt viện số một trăm lẻ tám, đều dựa theo Bài Danh Chiến ba năm một lần để phân thứ tự.

Thứ tự trước sau liên quan đến bao nhiêu phối ngạch có được từ phân viện, trong những phối ngạch này bao gồm các loại tài nguyên như bí kỹ, đan dược, vũ khí.

Phương thức phân phối như vậy vô cùng có lợi cho sự cạnh tranh và phát triển của biệt viện, nhưng cũng khiến biệt viện bị lưỡng cực hóa rất nghiêm trọng.

Đó chính là mạnh thì càng lúc càng mạnh, yếu thì càng lúc càng yếu, người mạnh chiếm được vị trí cao, tài nguyên có được càng lúc càng nhiều, nội tình sẽ càng lúc càng thâm hậu.

Mà giống như Biệt viện một trăm lẻ tám chỗ Long Trần, bao nhiêu năm rồi đều là đứng nhất từ dưới lên, địa vị không ai có thể lay động.

Kết quả khiến biệt viện hàng năm chỉ có thể dựa vào phúc lợi ít ỏi mà phân viện phát xuống để gian nan sống qua ngày, tài nguyên không đủ, có đệ tử giỏi cũng rất khó bồi dưỡng ra.

Kết quả là nghèo tới cơ hồ sắp chết đói, giàu thì cơ hồ no tới vỡ bụng mà chết, nhưng đây là quy củ, cũng chẳng làm thế nào khác được.

Muốn ăn no, vậy thì nỗ lực đề thăng thứ tự, chỉ có thứ tự đi lên rồi, phúc lợi mới được gia tăng.

Ở một nơi cách Biệt viện một trăm lẻ tám của Long Trần hơn trăm vạn dặm, nơi này dãy núi liền miên, cổ thụ che trời, thỉnh thoảng lại có mãnh thú cực lớn qua lại.

Trên một ngọn núi cao, xây dựng một dãy kiến trúc giống như cung điện, bao phủ toàn bộ ngọn núi.

Nơi này chính là chỗ sở tại của Biệt viện số một của Huyền Thiên Phân Viện, ngọn núi phạm vi vạn dặm được một Tụ Linh Trận cực lớn bao phủ.

Nếu đệ tử của Biệt viện một trăm lẻ tám tới đây, sẽ kinh hãi phát hiện, linh khí nơi này còn nồng đậm hơn khi bọn họ mở Linh Thạch Trận trong động phủ.

Phía trên cùng biệt viện vô cùng xa hoa này dựng một tòa tháp cao, trên tầng cao nhất của tòa tháp có mấy người tụ tập, lúc này đang xem hình ảnh trên vách tường.

Trong đó có một nữ tử, chính là Lạc Băng, bên cạnh Lạc Băng là một nam tử nhìn qua khoảng trên dưới mười bốn tuổi, bộ dạng có chút giống với Lạc Băng, chính là ca ca của nàng ta, cũng chính là chưởng môn Lạc Phong của Biệt viện ba mươi sáu.

Một người phía trước Lạc Băng và Lạc Phong, vẻ mặt có chút âm lãnh, hai mắt sắc bén như đao, khiến người ta không dám nhìn gần.

Người này đứng đó, lại giống như không tồn tại, cả người cảm giác có một loại tương dung với thế giới.

Nam nhân này không phải ai khác, chính là Sa Khải Thiên, còn được gọi là là đệ nhất chưởng môn, tu vi đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, chấp chưởng Biệt viện số một.

Sa Khải Thiên thân là chưởng môn của Biệt viện số một, địa vị cao thượng, không phải người bình thường muốn gặp thì có thể gặp.

Nhưng hôm nay thì khác, Lạc Phong mang đến một đoạn hình ảnh quý giá, hiện giờ mọi người đang nhìn lên vách tường không chớp mắt.

Trong hình ảnh chính là Long Trần kịch chiến Giang Nhất Phàm, sau lưng Long Trần thần hoàn kinh thế, chiến lực ngập trời, cho dù ở đây toàn bộ toàn bộ là cường giả Tiên Thiên cảnh, cũng không khỏi có chút giật mình.

Cho tới khi hình ảnh biến mất, Lạc Phong mới vội vàng nói:

- Sa chưởng môn, không thể lưu lại Long Trần này được, tuyệt đối là một họa hại.

Lần này Lạc Băng mang theo một đám đệ tử đi gây sự, kết quả một thiên tài cấp chí tôn bị đánh cho tàn phế, hai Diễn Đạo Giả bị đánh cho nửa chết nửa sống, lúc ấy Lạc Phong thiếu chút nữa thì tức điên.

Có điều khi nghe thấy Lạc Băng kể lại toàn bộ quá trình chiến đấu, Lạc Phong lập tức dẫn theo Lạc Băng tới Biệt viện số một.

Chuyện này chẳng khác nào là bọn họ xuất thủ cho Biệt viện số một, lần này tổn thương thảm trọng như vậy, coi như là một tấm thẻ thân tình, phải giữ tốt mới được.

Phải biết rằng Giang Nhất Phàm và huynh đệ sinh đôi đó đều bị thương cực kỳ nghiêm trọng, phải xin cường giả của phân viện xuất thủ.

Cho dù cường giả của phân viện xuất thủ, bọn họ cũng cần tiêu phí một khoản phí dụng lớn, nếu không người ta cũng không có nghĩa vụ phải xuất thủ.

Lạc Băng hận Long Trần tới thấu xương, hận không thể lột da hắn, lóc thịt hắn, mà Lạc Phong cũng không tốt hơn là bao, hai huynh muội đều không phải hạng tốt lành gì, nếu không hắn cũng sẽ không dung túng muội muội như vậy.

Đồng thời Lạc Phong còn nhìn xa hơn Lạc Băng, Long Trần này tuyệt đối là thiên tài khủng bố, tuyệt đối không thể để hắn trưởng thành.

Lần này tới đây một là để uyển chuyển xinh công, hai là muốn mượn tay của Biệt viện số một trừ bỏ Long Trần.

- Đều là đệ tử tông môn, sao có thể tự giết lẫn nhau? Biệt viện một trăm lẻ tám có thiên tài như Long Trần, chúng ta nên mừng cho họ mới đúng, không thể lòng mang đố kỵ.

Sa Khải Thiên lắc đầu nói.

Lạc Băng và Lạc Phong đồng thời biến sắc, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Đệ nhất chưởng môn, nhưng lúc này thái độ của thái độ khiến hai người không khỏi có chút không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Đồng thời trong lòng cũng rất chua xót, me kiếp, lão tử vì xả giận giúp các ngươi, lại rơi vào tình cảnh này, ngươi còn nói mát như vậy, ngươi có còn là người không?

Có điều cho dù trong lòng bất mãn, bọn họ cũng không dám thể hiện ra, chỉ có thể nén lại ở trong lòng, cho dù nén thành cứt thì cũng phải nén.

- Giữa đồng môn thì nên giúp đỡ lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau, phải tránh tự giết lẫn nhau, nghe nói các ngươi có đệ tử bị thương trong lúc luận bàn à.

Quan hệ của hai viện chúng ta luôn rất tốt, chuyện của mấy đệ tử đó, chúng ta sẽ giải quyết thay các ngươi.

Sa Khải Thiên thản nhiên nói.

Lạc Phong vừa nghe vậy, sắc mặt không khỏi mừng rỡ, hắn thông minh hơn Lạc Băng nhiều, đã nghe ra được một số manh mối.

- Vậy đa tạ Sa chưởng môn.

Lạc Phong cung kính nói.

- Long Trần đó...

Lạc Băng vẫn có chút mơ hồ, lo lắng nói, dù sao nàng ta cũng chỉ muốn Long Trần chết, không nghe thấy câu trả lời rõ ràng, nàng ta không cam lòng.

- Long Trần là thiên tài của biệt viện, cũng là căn bản của chính đạo tương lai, là lực lượng trung kiên đối kháng với tà đạo, tuyệt đối không thể bởi vì nội đấu, mà hao tổn thiên tài.

Sa Khải Thiên thản nhiên nói.

- Cái này...

Lạc Băng vẫn muốn nói tiếp, lại bị Lạc Phong giữ lại, nói với Sa Khải Thiên:

- Sa chưởng môn lòng dạ rộng lớn, lúc nào cũng suy nghĩ cho chính đạo, thực sự khiến tại hạ bội phục, tiểu đệ trong tông môn còn có chút chuyện, không quấy rầy chư vị.

Sau khi cáo từ Sa Khải Thiên, Lạc Phong kéo Lạc Băng vẫn vẻ mặt không tình nguyện ra khỏi Biệt viện số một.

- Ngươi kéo ta làm gì, sao không cho ta hỏi? Chúng ta trả giá vì bọn họ nhiều như vậy, bọn họ không ngờ lại thản nhiên nói vài ba câu là đuổi chúng ta đi? Coi chúng ta là chó à?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (4) - 🎫Đề cử (4)