Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 602: Lạc băng cúi đầu (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đồ Phương mỉm cười, ném lại minh bài cho Lạc Băng.

Đồ Phương tính tình hào phóng, nhưng Long Trần thì lại có chút không vui:

- Đồ Phương trưởng lão, ngươi cũng quá độc ác rồi, đến lúc này còn nói như tát vào mặt Lạc tiền bối, thế không hay đâu.

- Sao?

Đồ Phương sửng sốt.

- Người ta đã thừa nhận mình là lợn, giá cao như vậy cũng thanh toán rồi, lại còn lưu lại số lẻ để ngươi ta tóm được nhược điểm à?

Cho dù ngươi là hảo tâm để lại số lẻ cho người ta, nhưng người ta là nhân vật gì chứ? Đó chính là cường giả Tiên Thiên cảnh, đó chính là người có uy tín danh dự.

Sao nàng ta lại không biết xấu hổ mà đi chiếm tiện nghi của người khác như vậy? Nhất là chiếm tiện nghi của người trong thâm sơn cùng cốc như chúng ta? Ngài làm thế không phải là tát vào mặt nàng ta à? Ngươi nói có phải không, Lạc Băng tiền bối?

Long Trần cười hì hì nói.

Đường Uyển Nhi cố nén cười, tên hỗn đản này lại giở trò xấu rồi, Lạc Băng đúng là quá xui xẻo, không, phải nói phàm là kẻ địch của Long Trần, vốn không có ai là không xui xẻo cả.

Có điều thấy Long Trần chế giễu như vậy, các đệ tử biệt viện cũng cảm giác rất sảng khoái, vừa hả giận lại thích thú không thôi.

Thấy cường giả Tiên Thiên cảnh ngang ngược kiêu ngạo một đời, bị Long Trần trào phúng cho thương tích đầy mình, sắc mặt âm trầm, thật sự là đại khoái nhân tâm.

Đồ Phương đầu tiên là ngẩn ra, về sau lại không khỏi lắc đầu cười khổ, Long Trần này đúng là ác thật, không chơi người ta thì thôi, một khi đã chơi thì là chơi tới chết, một chút dư địa cũng không để lại.

Có điều ngẫm lại cũng đúng, với tính cách lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo của Lạc Băng, đắc tội ít hay đắc tội nhiều cũng chẳng có gì khác nhau, chẳng thà đắc tội tới cùng cho nó sướng.

Lúc này cả người Lạc Băng bắt đầu run rẩy, từ xa nhìn gì giống như một người lên cơn động kinh, run run rẩy rẩy từ trong giới chỉ lấy ra ba viên đan dược, ném cho Long Trần, sau đó dẫn theo các đệ tử của mình cắm đầu đi thẳng ra ngoài.

Long Trần nhận lấy ba viên đan dược đó, nhìn cũng không nhìn, dựa vào đan hương là biết đó là Tam Hoa Thông Cân Đan, tuy cũng là thượng phẩm, nhưng thủ pháp luyện chế lại kém hơn mình không ít, có điều là tặng không, cũng ngại bới móc.

- Cám ơn, hoan nghênh lão bản lần sau lại đến.

Long Trần lộ ra vẻ mặt hòa khí phát tài, cười nói.

Phập.

Lạc Băng đã dẫn theo đệ tử đi được mấy trăm trượng, cuối cùng nộ khí công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.

- Long Trần, ngươi chờ đó cho ta, chúng ta chưa xong đâu.

Nói xong, thân ảnh Lạc Băng khẽ động, giống như một đạo ảo ảnh, chạy vội ra khỏi biệt viện, trong chớp mắt đã biến mất ở trước mặt mọi người.

Nàng ta thật sự không chịu nổi nữa rồi, nàng ta cảm thấy mình sắp tức tới nổ tung rồi, nàng ta cần yên tĩnh một mình.

Đệ tử của Biệt viện ba mươi sáu thấy Lạc Băng đi rồi, cũng vội vàng mang theo người bị thương, chạy vội ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

Thế tới rào rạt, thế đi vội vàng, nhìn thấy đệ tử của Biệt viện ba mươi sáu rời đi, các đệ tử biệt viện bộc phát ra một tiếng hoan hô vang trời.

Điên cuồng chạy tới bên cạnh Long Trần, không hề phân trần, túm Long Trần lên, ném lên trời, chỉ có phương thức như vậy mới có thể biểu đạt được hưng phấn trong lòng bọn họ.

- Ê ê, đừng động tay động chân, ta không thích bị nam nhân sờ, mẹ nó, ai bóp mông lão tử đấy...

Long Trần không khỏi kêu to.

Mọi người cũng cười to, cuồng hoan kéo dài một lúc, mọi người mới chịu ngừng lại.

Long Trần có thể lý giải tâm tình của mọi người, đợi sau khi mọi người hơi bình phục, Long Trần mới ngươi với Cốc Dương:

- Ta cố ý không cược kim thương đó về, đây là một lần lịch luyện đối với ngươi, ngươi phải tự mình đi đoạt lại.

- Ta biết, ta nhất định sẽ đoạt lại vũ khí thuộc về ta.

Cốc Dương trịnh trọng nói, hắn thề sau này khi đối đãi với kẻ địch, sẽ không bao giờ nhân từ nương tay nữa.

- Thế là xong á?

Long Trần không khỏi mắng.

- Sao?

Cốc Dương bị mắng cho có chút không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Quách Nhiên giải thích:

- Ý tứ của lão đại là, đoạt lại thứ thuộc về ngươi, thuận tiện mang thêm đồ về, ngươi chưa nghe nói tới trên thế giới này có một thứ gọi là lợi tức à? Phong cách của Lão đại, chẳng lẽ ngươi còn không rõ?

Cốc Dương lập tức bừng tỉnh đại ngộ, tính cách của Long Trần là thế này, nếu là huynh đệ thì sẵn sàng đỡ hộ hai dao, còn nếu là kẻ địch thì phải cắm dao đầy người.

Long Trần không tùy tiện gây thù oán, nhưng một khi đã nhận định là kẻ địch, vậy tuyệt đối phải chơi tới chết mới thôi.

Nhớ lại lúc trước đối địch với Long Trần, Cốc Dương không khỏi toát mồ hôi lạnh, đồng thời cũng càng lúc càng bội phục lòng dạ rộng rãi của Long Trần.

Nếu lúc trước có người bắt nạt Cốc Dương như vậy, Cốc Dương căn bản sẽ không có quyết đoán lớn đi thu nạp kẻ địch lúc trước.

Có điều ngẫm lại, Cốc Dương lại thấy có chút tự ti, có thể ở trong cảm nhận của Long Trần, hắn vẫn chưa có tư cách làm kẻ địch.

Có mấy lần muốn hỏi Long Trần một chút, lúc trước có phải không coi mình là đối thủ chân chính hay không, có điều do dự mấy lần, vẫn không hỏi, hắn sợ câu trả lờisẽ khiến hắn rất tổn thương.

Sau khi cùng hoan hô với mọi người, Long Trần lại bị Lăng Vân Tử và Đồ Phương gọi đi, bởi vì Đồ Phương muốn hỏi Long Trần định an bài chỗ điểm công huân đó thế nào.

Long Trần nói thẳng, đổi hết toàn bộ những điểm công huân này thành Tam Hoa Thông Cân Đan, nên để mỗi đệ tử đều có được một viên.

Dựa theo ý tứ của Đồ Phương là, những Tam Hoa Thông Cân Đan này có thể cung cấp cho đệ tử cấp hạch tâm dùng trước, dù sao Cửu Lê Bí Cảnh rất nhanh sẽ mở ra, đề thăng lực lượng của bọn họ là chuyện lửa sém lông mày.

Long Trần nghĩ lại thấy hay là thôi đi, bản thân hắn cũng có thể luyện chế được Tam Hoa Thông Cân Đan, hơn nữa còn có phẩm chất tốt hơn là Tam Hoa Thông Cân Đan đi đổi về.

Dù sao mình trong đoạn thời gian này cũng chẳng có việc gì làm, dứt khoát làm cu li luyện đan cho mọi người vậy.

Nếu nói luyện đan cho toàn bộ đệ tử, vậy hắn sẽ mệt chết, có điều chỉ là luyện đancho đệ tử cấp hạch tâm, vậy thì không có vấn đề gì.

Thấy Long Trần muốn phân phát cho mọi người, Lăng Vân Tử và Đồ Phương cũng không phản đối, bọn họ cũng nhìn ra ý tứ của Long Trần, dứt khoát nghe theo hắn.

Khi Long Trần đi rồi, Đồ Phương và Lăng Vân Tử nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ tán thưởng trong mắt đối phương, Long Trần quả thật là một nhân vật, không uổng cho những đệ tử đó nguyện ý đi theo hắn, hắn thực sự coi mỗi một đệ tử đều là huynh đệ của mình.

Khi bên Huyền Thiên Biệt Viện đang vui sướng chia nhau Tam Hoa Thông Cân Đan, Lạc Băng dẫn theo đệ tử quay trở về Biệt viện ba mươi sáu.

- Ca, ngươi nhất định phải giúp ta giết Long Trần.

Lạc Băng vừa nhìn thấy chưởng môn nhân, liền nghiến răng nghiến lợi nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (4) - 🎫Đề cử (4)