Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 601: Lạc băng cúi đầu (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lời nói của Long Trần khiến sắc mặt Lạc Băng lạnh toát, trong hai mắt bắn ra sát cơ, nhìn chằm chằm Long Trần, giống như hận không thể cắn chết Long Trần vậy.

- Tiểu súc sinh, ngươi nằm mơ đi!

Lạc Băng nghiến răng nghiến lợi nói.

Không đợi Long Trần tiếp tục nói, Lăng Vân Tử hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi tốt nhất hãy đáp ứng hắn.

- Hừ, nếu ta không đáp ứng thì sao? Các ngươi có thể làm khó được ta à?

Lạc Băng cười lạnh nói.

Tuy ăn quỵt khiến người ta mất mặt, nhưng nếu thừa nhận mình là lợn, vậy thì không phải là mất mặt, đó là sỉ nhục, sỉ nhục khiến nàng ta trọn đời không thể lật mình.

Như vậy nàng ta sẽ trở thành trò cười của tất cả các biệt viện trực thuộc Huyền Thiên Phân Viện, cho nên bất kể là như thế nào cũng không thể nói ra những lời này được.

- Ta có thể đưa điểm công huân cho ngươi, cũng có thể trao một danh ngạch của Cửu Lê Bí Cảnh cho các ngươi, đây là nhượng bộ lớn nhất, các ngươi tốt nhất hãy cân nhắc cho kỹ.

Lạc Băng lạnh lùng nói.

- Cân nhắc? Cái loại đàn bà chanh chua coi vũ nhục người khác là trò giải trí mà cũng biết cân nhắc à?

Tiền cược là ba cái này, một cái cũng không thế thiếu, ngươi không phải thích cao cao tại thượng, giẫm đạp người khác dưới chân ư? Hôm nay lão tử bắt ngươi phải thừa nhận mình là.

Long Trần lạnh lùng nói.

- Nằm mơ đi, nếu ngươi dám nói như vậy, tiền cược các ngươi cũng cũng không lấy được, ta xem các ngươi làm gì được ta?

Lạc Băng dứt khoát trực tiếp giở trò bẩn.

Bản thân nàng ta là cường giả Tiên Thiên cảnh, còn có một vị thân ca ca là chưởng môn, nàng ta không tin Lăng Vân Tử dám làm gì nàng ta.

- Xin lỗi, vậy ta chỉ có thể giết ngươi thôi.

Lăng Vân Tử thản nhiên nói.

- Ngươi dám?

Lạc Băng cả giận nói.

- Ta cho ngươi thời gian đếm ba số để suy nghĩ, nếu không đáp ứng, đếm xong ba số, Lăng Vân Tử ta dùng danh nghĩa của trường kiếm trong tay để thề, chém rụng đầu ngươi, ba!

Lăng Vân Tử hừ lạnh một tiếng.

Lạc Băng biến sắc, nàng ta biết Lăng Vân Tử là Kiếm tu, trường kiếm trong tay hắn là tín ngưỡng tối cao của hắn.

Kiếm tu đều là tồn tại cao ngạo, trước giờ không tùy tiện thề, lại càng không dùng trường kiếm trong tay để thề, đây là lời thề cao nhất của Kiếm tu, đã nói là làm.

Nếu bọn họ không hoàn thành được lời thề này, đạo tâm của bọn họ sẽ phải chịu đả kích tính hủy diệt, cả đời không thể tiến thêm.

Cho nên Lạc Băng sợ rồi, nàng ta cuối cùng cũng tin, Lăng Vân Tử là nghiêm túc, không phải hù dọa nàng ta.

- Ngươi điên rồi, ngươi giết ta, ngươi cũng không thoát được.

- Hai.

Trả lời nàng ta là thanh âm lạnh lùng của Lăng Vân Tử.

Mồ hôi trên mặt Lạc Băng lập tức chạy ròng ròng, nàng ta thậm chí cảm nhận được trường kiếm của Lăng Vân Tử đang súc thế, giống như một con ác ma sắp cắn đứt yết hầu của nàng ta.

- Một.

- Ta nhận thua, ta là lợn, ta thừa nhận ta là lợn, tha cho ta đi.

Lạc Băng cả kinh hét lên.

Sau khi vừa đếm xong, trường kiếm của Lăng Vân Tử nháy mắt đã giống như ma thú giác tỉnh, sát ý khủng bố lập tức Lạc Băng phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Lạc Băng.

Toàn trường yên tĩnh không tiếng động, trên mặt đệ tử của Biệt viện ba mươi sáu là một mảng ngỡ ngàng, cường giả Tiên Thiên cảnh, không ngờ ở trước mặt mọi người tự thừa nhận mình là lợn, điều này quả thực là quá mất mặt.

Mà đám đệ tử Cốc Dương trong lòng lại thầm hô quá đã, lúc trước khi nữ nhân này tới biệt viện, luôn mồm mắng bọn họ là lợn lãng phí lương thực, bộ dạng cao ngạo đó giống như thiên thần nhìn xuống con kiến.

Hiện giờ dưới sự áp bức của sinh tử, phải thừa nhận mình là lợn, khiến mọi người vừa hưng phấn lại vừa khinh bỉ.

- Ta nhổ vào, cường giả Tiên Thiên cảnh cái gì chứ, chẳng có tí khí phách nào cả? Chính là một ả đàn bà chanh chua tham sống sợ chết.

- Long Trần lão đại nói không sai, quả nhiên là anh hùng không hỏi xuất xứ, đàn bà chanh chua không nhìn tuổi.

- Long Trần lão đại từng nói những lời này à? Sao ta không biết?

- Sặc, vậy ngươi bình thường không chú ý nghe giảng rồi, mỗi một câu Long Trần lão đại từng nói, ta đều dùng bút ghi lại, mỗi ngày đều ôn lại một lần, ngươi làm sao đọ được với ta?

Keng.

Trường kiếm vào vỏ, Lăng Vân Tử lạnh lùng nhìn Lạc Băng, muốn nói gì đó, do dự một chút, lại vẫn im lặng.

Long Trần biết, Lăng Vân Tử có chút khinh thường giao tiếp với loại đàn bà chanh chua này, vội vàng mở miệng nói:

- Ê, đừng tưởng rằng thừa nhận mình là lợn rồi thì xong nhé, cái óc lợn đó của ngươi chẳng lẽ đã quên tiếp theo phải làm gì rồi à?

Đối mặt với sự trào phúng của đệ tử Biệt viện một trăm lẻ tám và sự thất vọng của đệ tử Biệt viện ba mươi sáu, Lạc Băng cảm thấy mình sắp điên rồi.

- Cho ngươi.

Lạc Băng rung tay, hai khối minh bài bay về phía Long Trần, Long Trần vươn tay ra tiếp nhận minh bài, trực tiếp ném g Đồ Phương, thứ này nhận ra Long Trần chứ Long Trần không nhận ra chúng.

Đồ Phương kiểm tra một chút khối minh bài khối, quả thật là minh bài thân phận tiến vào Cửu Lê Bí Cảnh.

Một khối minh bài còn lại là của bản thân Lạc Băng, Đồ Phương trưởng lão quệt một cái lên trên, sắc mặt có chút cổ quái.

- Làm sao vậy?

Long Trần hỏi.

- Không đủ bốn mươi vạn, còn thiếu ba ngàn điểm công huân.

Vẻ mặt Đồ Phương có chút cổ quái, nói.

Có điều ngẫm lại thì thấy thế cũng được rồi, trên người Lạc Băng mang theo gần tám mươi vạn điểm công huân, tương đương với một năm phúc lợi của biệt viện bọn họ rồi.

- Thôi ba ngàn điểm công huân này coi như xí xóa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (4) - 🎫Đề cử (4)