Theo một tiếng gầm của Giang Nhất Phàm, thân thể hắn chấn động mãnh liệt, thân thể vốn cao lớn lập tức trở nên khô quắt.
Giống như biến thành một khung xương cực lớn, nhìn qua cực kỳ dọa người, trong nháy mắt đó, lực lượng của Giang Nhất Phàm bùng nổ đến một cảnh giới chưa từng có.
Lạc Băng đứng từ xa quan chiến, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nàng ta biết Nhiên Huyết Thuật, đó là một loại bí pháp tự mình hại mình, đốt cháy tinh huyết để cường hành đề thăng lực lượng.
Cho dù thiên tài bình thường, cũng sẽ không tùy tiện sử dụng, bởi vì di chứng quá khủng bố, làm không tốt sẽ khiến cảnh giới của bọn họ trì trệ không tiến.
Đặc biệt là đối với đệ tử cấp hạch tâm, các cao tầng đều nghiêm túc cảnh cáo, không đến lúc sống chết trước mắt, không thể đốt máu, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Mà lúc này Giang Nhất Phàm đã mất đi lý trí, không thể dựa theo tư duy của người bình thường mà lý giải.
Trong nháy mắt này, đột nhiên cảm thấy trên gậy của đối phương giống như có một ngọn núi lửa bạo phát, trực tiếp bị đánh bay ra mấy trăm trượng.
- Chết.
Sau khi một gậy đánh bay Long Trần, Giang Nhất Phàm gầm lên một tiếng, lại một gậy đập tới, thời gian hữu hiệu của Nhiên Huyết Thuật rất ngắn, hắn phải lập tức kích sát Long Trần.
Long Trần hít sâu một hơi, trường đao chỉ lên trời, hai mắt chậm rãi nhắm lại, chờ khi lại mở mắt, trong mắt đã hiện ra một đồ án tinh thần.
- Phong Phủ Chiến Thân - hiện.
Vù!
Một cỗ khí cơ khủng bố, cơ hồ dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy xộc thẳng lên trời, đánh nát mây trên trời.
Ở trước mặt cỗ khí cơ đó, cho dù là cường giả Tiên Thiên cảnh như Lạc Băng cũng cảm thấy trong lòng run rẩy, vẫn sinh ra một loại xung động muốn quỳ xuống cúng bái.
Điều này khiến trong lòng nàng ta hoảng hốt, đó là một loại ý chí phá diệt cửu thiên, sát thần diệt ma, ở trước mặt cỗ ý chí đó, nàng ta cảm giác mình giống như con kiến.
Ý chí là một thứ huyền diệu khó giải thích, không liên quan tới tu vi, so với Lạc Băng thì đám người Đồ Phương ngược lại tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì bọn họ vẫn còn bị vây ở Hậu Thiên cảnh, không mẫn cảm như Tiên Thiên cảnh, mà những đệ tử bình thường thì càng không cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy Long Trần hiện tại chính là một thiên thần.
- Trảm.
Long Trần gào to một tiếng, giống như Thần Ma rít gào, khiến bát phương chấn động, tứ hải run rẩy, Trảm Tà trong tay chết về phía trước.
Ầm.
Răng rắc.
Một đao của Long Trần trực tiếp chặt đứt trường côn cấp linh binh trong tay Giang Nhất Phàm, sóng khí khủng bố trực tiếp đánh bay Giang Nhất Phàm.
Hự.
Giang Nhất Phàm phun ra một ngụm máu tươi, nhưng mọi người phát hiện, trong ngụm máu tươi đó, trên thực tế máu tươi lại rất ít, đại bộ phận đều là mảnh vỡ nội tạng.
Thì ra dưới tình huống Giang Nhất Phàm mất đi lý trí, đốt cháy hơn nửa tinh huyết, để đổi lấy chiến lực siêu cường, trong cơ thể đã không còn bao nhiêu máu.
Sau khi Giang Nhất Phàm phun ra một ngụm máu tươi, lập tức tiến vào trạng thái yếu ớt, cuối cùng không thể duy trì được trạng thái trước kia, chậm rãi biến về bộ dạng vốn có.
Lúc này Giang Nhất Phàm lập tức tỉnh lại, bỗng nhiên một đạo đao phong sắc bén mang theo sát ý nồng đậm, chém thẳng tới cổ hắn.
- Không...
Trên mặt Giang Nhất Phàm lộ ra vẻ hoảng hốt, hắn không muốn chết, tuy hắn thân là thiên kiêu, nhưng hắn trước giờ không nghĩ tới tử vong lại hàng lâm tới trên người mình.
Hiện giờ tử vong ở trước mắt, sự sợ hãi theo bản năng lấp đầy nội tâm hắn, khiến cả người hắn run rẩy.
- Cút ngay.
Ngay khi một đao của Long Trần sắp chém xuống đầu Giang Nhất Phàm, một bóng người bằng không xuất hiện phía trước Long Trần, một chưởng vỗ lên trên trường đao của Long Trần.
Bùm.
Long Trần chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực lớn truyền đến, tay phải run rẩy, toàn bộ cánh tay đều bị chấn thành mấy khúc, Trảm Tà rời tay, cả người cũng bay ngược ra sau.
Phập.
Long Trần chỉ cảm thấy thân thể giống như sắp nổ tung, phun ra một ngụm máu tươi, hắn nhìn thấy Lạc Băng ở ngay trước người Giang Nhất Phàm, một kích đó chính là xuất phát từ tay nàng ta.
- Tuổi còn nhỏ đã đọa nhập ma đạo, tâm ngoan thủ lạt với đồng môn như vậy, còn không quỳ xuống sám hối.
Long Trần vừa đứng vững lại, liền nghe thấy Lạc Băng gầm lên một tiếng, đột nhiên một cỗ Thiên địa chi lực cường đại trói buộc lấy hắn.
Hắn cảm thấy không gian chung quanh đều ngưng kết, Thiên địa chi lực đè ép về phía hắn một cách vô tình, khiến cả người hắn run rẩy, giống như sắp bị ép nổ.
Trên người Long Trần giống như bị cả trời đè ép, xương cốt nổ vang đùng đùng, tùy thời đều sẽ vỡ vụn.
Trong lòng Long Trần lửa giận ngút trời, nữ nhân ngoan độc này, không chỉ ăn gian cứu Giang Nhất Phàm, còn muốn làm nhục mình, phá diệt đạo tâm của mình.
Một khi Long Trần bị ép phải quỳ xuống, đạo tâm vô địch của hắn sẽ nhiễm trần, chế tạo tâm ma khi thăng cấp ngày sau, có lẽ cả đời này của Long Trần sẽ bị phế đi, vĩnh viễn không có ngày đột phá bình cảnh.
Trong hai mắt Long Trần sát ý ngập trời, nhưng cả người hắn bị Thiên địa chi lực đè ép, cảm thấy thân thể sắp nổ tung, căn bản một câu cũng không nói ra được.
Long Trần nắm chặt quyền đầu, răng cắn chặt vào môi đến chảy máu, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ cỗ lực lượng đó, trong lòng thầm thề: Long Trần ta không giết nữ nhân đê tiện này, thề không làm người.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, không ai ngờ đường đường là một vị cường giả Tiên Thiên cảnh, không ngờ lại xuất thủ với đệ tử Ngưng Huyết cảnh.
Chờ khi bọn Đồ Phương phát hiện không đúng, liền cảm thấy chính bọn họ không thể động đậy, ở trước mặt Tiên thiên chi lực của cường giả Tiên Thiên cảnh, bọn họ không có lấy một chút lực lượng phản kháng, toàn bộ đều bị giam cầm.
Ngay khi Long Trần sắp không chống đỡ được, hai chân sắp gãy, bỗng dưng không gian vặn vẹo, một bóng người bằng không xuất hiện.
- Thực sự coi nơi này là nhà của ngươi à?
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, Lăng Vân Tử xuất hiện trước người Lạc Băng, trong nháy mắt đó, Lạc Băng hoảng sợ phát hiện, nàng ta không ngờ lại không thể nhúc nhích.
Bốp.
Lạc Băng trơ mắt nhìn một bàn tay tiếp xúc một cách vô cùng thân mật với mặt nàng ta.