Hai người cầm binh khí nhìn nhau, lúc này đầu Giang Nhất Phàm đã biến hình, căn bản không nhìn ra biểu cảm của hắn, chỉ là trong ánh mắt hắn đều là vẻ kinh hãi và không dám tin.
- Điều đó là không có khả năng, ta không tin, chết đi cho ta.
Giang Nhất Phàm hét lớn một tiếng, lực lượng toàn thân điên cuồng ùa vào trường côn.
Trên trường côn vô số phù văn sáng lên, lực lượng mãnh liệt giống như cự lang không ngừng xông tới Long Trần.
Long Trần hừ lạnh một tiếng, Phong Phủ Tinhcấp tốc vận chuyển, lực lượng toàn thân không giữ lại một tia, toàn bộ rót vào trong Trảm Tà.
Trảm Tà có được linh khí của Long Trần cung cấp, bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ vang, trên trường đao văn lộ sáng lên, giống như hung thú sống lại.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Theo sự va chạm của hai người, lực lượng khủng bố khiến đại địa bắt đầu sụp đổ, một vòng xoáy cực lớn bắt đầu thổi quét ra bốn phương tám hướng, nơi vòng xoáy đi qua, đại địa toàn bộ đều vỡ thành bột mịn.
Các đệ tử ở xa xa không khỏi hoảng hốt, mắt thấy phạm vi của vòng xoáy đó sắp đến trước mắt, một cỗ uy hiếp tử vong nồng đậm truyền đến, ai nấy đều bỏ chạy.
Ngay cả các trưởng lão của biệt viện cũng đều biến sắc mà lui về phía sau, hiện giờ lực lượng của Long Trần và Giang Nhất Phàm, ngay cả bọn họ cũng có chút không cản được, không cần thiết phải giữ sĩ diện rồi khổ cái thân.
Đám người Đường Uyển Nhi, Cốc Dương cuối cùng cũng cảm nhận được sự khủng bố của Long Trần, lúc trước Long Trần kịch chiến với Doãn La, vì cự ly quá xa cho nên bọn họ không cảm nhận được.
Nhưng lần này chiến đấu ở ngay trước mắt, bằng vào dư ba chiến đấu của hai người, đã có thể dễ dàng diệt sát đệ tử cấp ngoại môn, đây là chiến lực nghịch thiên cỡ nào.
Đây là thiên tài cấp chí tôn, có thể dễ dàng nghiền ép người cùng thời, bễ nghễ thiên hạ, không ai có thể kháng cự.
Lực lượng của hai người không ngừng gia tăng, đại địa không ngừng sụp đổ, may mà ở đây trống trải, không có kiến trúc gì.
Hiện giờ lấy lôi đài làm trung tâm, đã biến thành một cái hố to sâu tới mấy trăm trượng, đường kính mấy chục dặm.
Trung tâm hố to, Long Trần và Giang Nhất Phàmvẫn đang điên cuồng đối kháng, đó là một hồi quyết đấu lực lượng thuần túy, không hề dùng kỹ xảo.
....
Giang Nhất Phàm rít gào điên cuồng, trên mặt nổi gân xanh, cả người tràn ngập màu máu, bộ dạng cực kỳ khiếp người.
Nhưng bất kể hắn gia tăng lực lượng thế nào, Long Trần vẫn không hề thua kém gì hắn, hố to dưới chân hai người đang trầm xuống phía dưới với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
- Long Trần lão đại, ngươi đúng là thần tượng của ta, ngươi quá cường đại.
Quách Nhiên hưng phấn hô to.
Bên biệt viện, tất cả mọi người nhìn thân ảnh của Long Trần, không ai là không chấn động, Long Trần là chiến thần bất bại trong cảm nhận của bọn họ, là trụ cột tinh thần duy nhất của bọn họ.
Đường Uyển Nhi nhìn các đệ tử chung quanh, thấy biểu cảm sùng bái của bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Tuy Long Trần thích nói đùa, thường ngày hỉ hả không đứng đắn, có đôi khi còn có thể miệng ba hoa ăn đậu hủ của người ta.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Long Trần lại chưa bao giờ khiến bất kỳ ai phải thất vọng, hắn là một nam nhân tuyệt đối đáng tin cậy.
Tiếp xúc với Long Trần lâu như vậy, tình cảm của Đường Uyển Nhi và Long Trần vẫn mông mông lung lung, không ai tỏ rõ loại tâm ý ấy, có điều trong lòng bọn họ đều minh bạch.
Có một số việc, cứ bảo trì cảm giác mông lung một chút thì tốt hơn, huống chi trước khi Sở Dao đi đã dặn dò Đường Uyển Nhi, phải "chăm sóc" tốt cho Long Trần, điều này đã biểu lộ tất cả rồi.
Lúc này thấy Long Trần giống như thần quân trảm thiên, bễ nghễ thiên hạ, loại cảm giác tự hào này đột nhiên nổi lên, vinh quang của Long Trần chính là vinh quang của nàng ta.
Cách chiến trường mấy trăm dặm, Lăng Vân Tử từ trên cao nhìn xuống thân ảnh trong chiến trường, trong hai mắt hiện lên một tia sắc bén.
- Chẳng lẽ là ông trời đang thông qua hắn để điểm hóa ta sao? Lúc trước ta cũng giống như hắn, ngạo cốt boong boong, khí thế ngập trời.
Nhưng từ sau khi ta bước vào Tiên Thiên cảnh, trong lòng lại có thêm nhiều cố kỵ và kính sợ, cũng không thể phóng tay phóng chân làm việc.
Ta rốt cuộc là bị làm sao vậy? Ta rốt cuộc đang e ngại cái gì? Lăng Vân Tử khi xưa tung hoành giết chóc, sinh tử đàm tiếu nhân gian đã chết rồi à?
Lăng Vân Tử nhìn thân ảnh của Long Trần, giống như nhìn thấy mình khi trẻ tuổi, hai thân ảnh đang chậm rãi chồng vào nhau.
Vù.
Trong đầu Lăng Vân Tử hơi chấn động, giống như một đạo xiềng xích được cởi ra, cả người giống như thay đổi thành một người khác, lập tức trẻ ra tuổi.
- Long Trần, cám ơn, Lăng Vân Tử ta nợ ngươi một cái nhân tình.
Trong nháy mắt đó, Lăng Vân Tử không ngờ cởi được khúc mắc, cảnh giới đề thăng một bậc lớn.
Tu vi đến cấp bậc này của hắn, đã không phải tu luyện đơn thuần là có thể đột phá cảnh giới, cần phải có thêm cảm ngộ, để đề thăng cảnh giới tinh thần của bản thân.
Mà Lăng Vân Tử nhiều năm như vậy, vì bị ném vào biệt viện xếp cuối, phí hết tâm cơ, kết quả không ngờ bất tri bất giác trầm mê vào, tự mình chế tạo ra tâm ma cho mình.
Vốn Lăng Vân Tử chính là thiên kiêu một thời, hiện giờ một khi ngộ đạo, cuối cùng minh tâm kiến tính, nhìn thấy một mảng thiên không chưa từng có.
Tất cả những điều này đều nhờ thiếu niên trước mắt mang đến gợi ý cho hắn, khiến hắn lại tìm về được mình trước kia.
- Ta không tin, ta không tin, ta không tin...
Bất kể Giang Nhất Phàm có liều mạng thế nào cũng không thể áp chế được Long Trần một phân một hào, khiến hắn lâm vào điên cuồng cực độ.
Vốn dung hợp với lực lượng của mãnh thú, có thể dễ dàng trở nên cuồng bạo hơn, lúc này Giang Nhất Phàm đã mất đi lý trí rồi.
- Nhiên Huyết Thuật.