Lần này Giang Nhất Phàm thật sự nổi giận rồi, không còn tâm tư ngược đãi Long Trần tới chết nữa, hiện tại hắn chỉ muốn một gậy đập chết Long Trần.
Hắn lớn như vậy rồi, đã bao giờ phải chịu khuất nhục như vậy đâu? Một cái tát này quả thực còn khó chịu hơn là giết hắn.
Một gậy phá không, tiếng nổ vang trời, giống như không khí đều bị một gậy này quất nổ, đây mới là lực lượng chân chính của Giang Nhất Phàm.
Long Trần hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra.
Ầm.
Không gian chấn động, nổ vang không ngừng, Lôi đình chi lực khủng bố ngưng tụ trong tay Long Trần, nháy mắt liền hóa thành một thanh trường thương.
Trường thương từ Lôi đình chi lực ngưng tụ thành, nhưng bên trên dầy đặc phù văn, giống như thương thật, lực lượng cuồng bạo bên trên khiến không gian bắt đầu vặn vẹo với diện tích lớn.
Ầm.
Trường thương lôi đình trong tay Long Trần nặng nề nện lên trên gậy của Giang Nhất Phàm, thương gậy va chạm, lôi đài vốn đã đầy vết rạn cuối cùng cũng không chịu nổi, ầm ầm nổ tung.
- Không tốt.
Lôi đài đó chính là từ sắt thép đúc thành, vừa nổ một cái liền mảnh sắt bay loạn, kình phong gào thét, khiến người ta cảm thấy hô hấp khó khăn.
Nếu chỉ là mấy mảnh thì mọi người còn có thể tránh né được, nhưng lập tức xuất hiện nhiều như vậy, căn bản là muốn tránh cũng không thể tránh.
Khiếp người nhất là, bên trong có một số khối sắt to bằng cái bàn, nếu mà bị va trúng, không chết cũng tàn phế.
Đồ Phương trưởng lão chỉ lo chú ý tới chiến đấu của Long Trần, quên mất còn có đệ tử khác, muốn vươn tay ra ngăn cản thì đã chậm rồi.
- Không xong.
Đồ Phương biến sắc.
Bỗng nhiên Đường Uyển Nhi xuất hiện phía trước mọi người, tay ngọc kết ấn, phong nhận đầy trời tái hiện, chém thẳng tới khối sắt phía trước.
Khối sắt đó va lên phong nhận của Đường Uyển Nhi, lập tức nổ tung, có điều vẫn có không ít mảnh nhỏ lọt qua khe hở bay tới.
Đột nhiên một đạo tường băng cực lớn xuất hiện, dày tới hơn chục trượng, trực tiếp bị những mảnh sắt đó đập vỡ, có điều mảnh sắt cũng bị cản lại ở bên ngoài, lúc này mọi người mới lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Do dự một chút, mọi người lại lùi ra xa hơn một chút, nơi này quá nguy hiểm, an toàn vẫn là số một.
Mọi người lại nhìn vào trong sân, chỉ thấy lôi đài đã biến mất, Long Trần và Giang Nhất Phàm đứng trên mặt đất, cách nhau trăm trượng cự ly, đang nhìn đối phương.
Long Trần tay cầm trường thương lôi đình, không gian chung quanh bị Lôi đình chi lực ảnh hưởng, không ngừng vặn vẹo, giống như thiên thần hàng thế, khí át chín tầng trời.
- Khà khà, cuối cùng cũng có một binh khí thuận tay rồi.
Trên mặt Long Trần hiện lên một nụ cười, tuy Trảm Tà cường đại hơn, có điều Trảm Tà quá nặng, sẽ sinh ra phụ trọng đối với thân thể hắn, không thể đánh lâu dài.
Hỏa nhận lúc trước Long Trần ngưng tụ, tuy uy lực cũng không tồi, đối phó đệ tử cấp hạch tâm bình thường thì dư sức.
Nhưng đối phó với Diễn Đạo Giả lại căn bản là không đủ, một chút là vỡ nát, càng đừng nói quyết đấu với cường giả cấp chí tôn, hiện tại đan hỏa của Long Trần chỉ có thể dùng để luyện đan.
Có điều lần này trải qua hai tháng thu thập lôi đình, Lôi Đình Phù Văn của Long Trần đã trở nên cường đại hơn, Lôi đình chi binh ngưng tụ ra cũng khủng bố hơn, không ngờ có thể ngăn cản một kích của Giang Nhất Phàm, điều này khiến hắn rất là hài lòng.
Có trường thương lôi đình này, cho dù đại chiến ba ngày ba đêm, hắn cũng sẽ không cảm thấy mỏi mệt, sao có thể không khiến hắn hưng phấn.
Giang Nhất Phàm nhìn trường thương trong tay Long Trần với vẻ kinh hãi, không dám tin, hắn có thế nào cũng không ngờ được, Long Trần lại có Lôi đình chi lực cực kỳ hiếm thấy này.
Một kích vừa rồi chấn cho cánh tay hắn run rẩy, đồng thời Lôi đình chi lực cuồng bạo đang điên cuồng phá hoại thân thể hắn, hắn không thể không hao phí đại lượng linh khí để ngăn cản những Lôi đình chi lực đó.
- Hừ, cho dù ngươi có Lôi đình chi lực thì sao, vẫn không thay đổi được vận mệnh bị giết của ngươi.
Giang Nhất Phàm hét lớn một tiếng, giơ trường côn trong tay xông tới Long Trần.
Trên mặt Long Trần hiện lên vẻ trào phúng, lắc đầu nói:
- Luôn miệng nói người khác là lợn, chính ngươi mới là lợn, ngươi đây là chỉ nhớ ăn không nhớ đòn điển hình, có phải mặt hết đau rồi không.
Trường thương lôi đình trong tay Long Trần cản trường côn của Giang Nhất Phàm, đâm thẳng tới ngực hắn, tuy Long Trần chưa từng dùng thương, có điều hắn biết binh khí dài thích hợp nhất chính là công kiên, chính là vừa đập vừa đâm đều được.
Nghe thấy Long Trần nói vậy, Giang Nhất Phàm lập tức lại cảm thấy trên mặt nóng rát, cái tát đó của Long Trần đánh quá độc ác.
- Đi chết đi.
Giang Nhất Phàm gầm lên một tiếng, trường côn trong tay bay múa, mang theo kình phong gào thét, đập ào ào tới Long Trần.
Long Trần cũng không lắm lời, vung trường thương trong tay, đối công với hắn, hai người thương côn bay múa, tiếng nổ vang không ngừng, chấn cho bụi đất bay lên, tỏa ra sóng khí vô biên.
- Lão đại đúng là lão đại, bất kể là lúc nào, xem lão đại chiến đấu, đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui như vậy?
Quách Nhiên tán thưởng.
Đệ tử khác cũng đều gật đầu, xem Long Trần chiến đấu, thậm chí còn đã nghiền hơn chính bọn họ tự giết địch, từng chiêu từng thức luôn khiến người xem nhiệt huyết sôi trào.
Đồ Phương nhìn Long Trần điên cuồng đối chiến với Giang Nhất Phàm ở trong sân, trong lòng không khỏi cảm khái:
Dị số đúng là dị số, phần chiến lực này có thể nói là biến thái, Ngưng Huyết cảnh có thể kịch chiến thiên tài cấp chí tôn Dịch Cân cảnh, quả thực là yêu nghiệt.
Hơn nữa khi Long Trần kịch chiến, luôn sẽ mang tới một sức cuốn hút cực lớn, Long Trần xuất thủ, nhanh gọn quả quyết, tuyệt không ướt át bẩn thỉu.
Giống như hắn sinh ra đã có một loại tự tin vô địch, mỗi một chiêu mỗi một thức đều mang theo lòng tin cường đại, loại phong cách chiến đấu này khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, không kìm lòng được mà nhiệt huyết sôi trào.
Rầm rầm.