Bởi vì lôi đài là đả tạo từ sắt thép, mảnh sắt vỡ ra, mang theo kình phong gào thét, bay ra bốn phương tám hướng.
Các đệ tử quan chiến ở chung quanh kinh hãi, đều vội vàng né tránh những mảnh sắt đó, có đệ tử không phản ứng kịp, trực tiếp bị mảnh sắt xuyên thủng đùi, máu tươi giàn giụa.
Các đệ tử lập tức biến sắc, đều lui về phía sau, cự ly này không thể đảm bảo an toàn cho bọn họ.
Chiến đấu vừa bắt đầu đã có quy mô như vậy, lát nữa chiến đấu thực sự thì không biết sẽ khủng bố tới mức nào, nếu như bị dư ba của hai người đập chết, vậy thì đúng là chết không nhắm mắt.
Mọi người lại trực tiếp ra xa hơn nghìn trượng, mới cảm thấy an toàn hơn một chút, cự ly này cho dù có đại động tác thì bọn họ cũng có thời gian để phản ứng.
- Tốt lắm, như vậy mới thú vị, thêm một quyền nữa.
Thấy Long Trần đỡ được một quyền của hắn, Giang Nhất Phàm lại tung ra một quyền.
- Bùm.
Lại một tiếng nổ vang lên, cả lôi đài dưới công kích của hai người, văn lộ bao quanh tùy thời đều sẽ vỡ nát, vô cùng khiếp người.
- Thật không tồi, để ta xem ngươi rốt cuộc...
Bốp.
Giang Nhất Phàm vừa mới nói được một nửa, bóng người khẽ động, chỉ thấy trước mắt hoa lên, một bàn tay đã hung hăng quất tới khuôn mặt lạnh lùng đó của hắn, phát ra một tiếng nổ vang, trực tiếp tát bay Giang Nhất Phàm.
- Ta chịu đủ cái lộ số ra vẻ khệnh khạng nhất thành bất biến đó của ngươi rồi đấy.
Long Trần lạnh lùng thốt lạnh lùng thốt lên.
Long Trần liên tục đỡ ba quyền của Giang Nhất Phàm, hắn cũng muốn biết Giang Nhất Phàm này mạnh như thế nào, đối phương tăng thêm lực, hắn cũng tăng thêm lực theo.
Dù sao cũng là cường giả cấp chí tôn, Long Trần cũng không dám lơ là, mọi người đều tuần tự mà tiến, cũng không phải chuyện xấu gì.
Nhưng Long Trần không chịu nổi hắn cứ đánh xong một quyền lại thêm một chút lực lượng, nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi.
Một quyền qua đi, lại cứ phải thêm một lời kịch ra vẻ khệnh khạng, chứng tỏ mình trâu bò cỡ nào, bộ dạng thản thiên như không đó giống như là một con mèo đang vờn một con chuột.
Long Trần nghĩ đúng, Giang Nhất Phàm quả thật là muốn giống như mèo vờn chuột, chậm rãi đùa chết hắn, khiến hắn giãy dụa trong tuyệt vọng.
Bởi vì đây là nhiệm vụ mà Lạc Băng lén lút giao cho hắn, hành động lần này của bọn họ rốt cuộc có tính là thất bại hay không thì phải xem trận này của Giang Nhất Phàm.
Cho nên Giang Nhất Phàm không chỉ phải thắng, còn phải thắng thật đẹp, thắng thật thoải mái, phương thức tốt nhất chính là ngược đãi Long Trần tới chết.
Cho nên lúc ban đầu hắn không dùng toàn lực để cho Long Trần có một tia hy vọng, sau đó thì chậm rãi ma diệt một tia hy vọng này của Long Trần, khiến hắn từ từ trở nên tuyệt vọng rồi sau đó mới giết hắn.
Nhưng lúc này mới quyền thứ ba, hắn có kiên nhẫn nhưng Long Trần người ta lại không chịu nổi, nhân lúc hắn lơ đãng, trực tiếp hung hăng tát cho hắn một cái.
Một cái tát đó rất vang, toàn bộ biệt viện, trong phạm vi mấy trăm dặm đều có thể nghe thấy rõ ràng, dư âm lượn lờ, không dứt bên tai.
Nếu luận về kỹ thuật tát của ai như thần? Huyền Thiên Biệt Viện tìm Long Trần thì là tuyệt đối không sai, kỹ thuật tát của Long Trần quả thực đã là xuất thần nhập hóa.
Tốc độ, lực độ, góc độ, ba độ hợp nhất, nắm giữ cực huẩn, quan trọng nhất là xuất thủ như điện, không hề có dấu hiệu, lúc trước Đường Uyển Nhi cũng hâm mộ muốn bái sư, nhưng Long Trần không dạy.
Đây là thần kỹ, tiên thiên cộng đã có cộng thêm hậu thiên không ngừng luyện tập, chỉ cần dùng một chiêu này mà nói, Long Trần tuyệt đối là nhân vật cấp tông sư.
Giang Nhất Phàm vừa mới nói được một nửa, liền cảm giác đầu óc quay cuồng, chờ khi có phản ứng thì cả người đã bay ra mấy chục trượng.
Hơn nữa còn dư thế không giảm, vẫn đang bay tiếp, dựa theo thế này, hắn sẽ bị tát bay ra mấy ngàn trượng.
- Không tốt.
Giang Nhất Phàm kinh hãi, cứ tiếp tục như vậy, hắn lập tức sẽ bay ra khỏi lôi đài, như vậy thì hắn sẽ thua, nếu thua như vậy, hắn tuyệt đối sẽ phải tự sát.
Đường đường là một thiên tài cấp chí tôn, ở trên lôi đài trực tiếp bị người ta một phát tát bay xuống lôi đài, hơn nữa người đó chỉ là một gà mờ Ngưng Huyết cảnh, hắn nhất định sẽ trở thành trò cười của các đệ tử trong Huyền Thiên Phân Viện.
Khí tức trầm xuống, khiến hai chân của mình giẫm mạnh xuống đất, nhưng lực lượng của Long Trần quá lớn, hai chân cấp tốc ma sát trên mặt đất, vẫn không thể ổn định thân thể.
Phập.
Trong tay Giang Nhất Phàm bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường côn dài hơn một trượng, to cỡ quả trứng vịt, đột nhiên cắm xuống đất, lực lượng cực lớn khiến trường côn trực tiếp cắm sâu vào lôi đài đúc bằng sắt thép.
Lôi đài kiên cố đó ở trước mặt lực lượng cực lớn, giống như là bùn đất, bị trường côn trong tay Giang Nhất Phàm cào ra một cái rãnh sâu hơn chục trượng.
Khi Giang Nhất Phàm dừng lại, gót chân đã đạp vào mép lôi đài, chỉ cần lùi thêm một thước, Giang Nhất Phàm sẽ rơi xuống.
Toàn trường là một mảng yên tĩnh, ai có thể ngờ được cường giả cấp chí tôn lúc trước còn uy phong lẫm liệt, giống như vương giả nhân gian, tràn ngập khí thế không ai bì nổi, lại thiếu chút nữa bị một phát tát bay xuống lôi đài.
Bất kể là đệ tử của Biệt viện một trăm lẻ tám, hay là đệ tử của Biệt viện ba mươi sáu, đều ngơ ngác nhìn mặt Giang Nhất Phàm, cụ thể mà nói, là nhìn vết bàn tay vô cùng rõ ràng trên mặt hắn, trong nhất thời một câu cũng không nói ra được.
- Long Trần, ngươi muốn chết.
Lửa giận của Giang Nhất Phàm lập tức bị thiêu đốt, quát lên một tiếng, trường côn trong tay xẹt qua hư không, đập xuống Long Trần.