Giang Nhất Phàm giận dữ quát to một tiếng, năng lượng khủng bố bùng nổ, giống như sóng thần, các đệ tử vốn đứng chung quanh lôi đài lập tức không thể đứng vững, đều lui về phía sau.
Bên biệt viện trừ cường giả cấp trưởng lão ra, tất cả mọi người đều lui về phía sau mấy trăm trượng, mới miễn cưỡng có thể chống đỡ được năng lượng cuồng bạo đó.
Loại năng lượng này không phải chỉ là áp bức đối với thân thể, còn là một loại chấn nhiếp đối với tâm linh, đó chính là ý chí của cường giả cấp chí tôn.
Đó là một loại tín niệm vô địch, ở trước mặt loại ý chí này, bất kỳ ai cũng không cản được, đều phải nhượng bộ lui binh, đây là chỗ khủng bố của cường giả cấp chí tôn.
Bất kể là đệ tử biệt viện, hay là đệ tử đối diện, sau khi cảm nhận được uy áp khủng bố này sắc mặt đều trở nên tái nhợt.
Cho dù đệ tử của Biệt viện một trăm lẻ tám đã trải qua đại chiến sinh tử, cũng từng tận mắt thấy cường giả cấp chí tôn kịch chiến.
Nhưng đó là ở cự ly quá xa, bọn họ trong khói bụi đầy trời căn bản không nhìn rõ.
Huống chi lúc ấy bọn họ cũng đang chém giết, căn bản không có cơ hội để thể hội sự cường đại chân chính của cường giả cấp chí tôn.
Hiện giờ tiếp xúc gần với cường giả cấp chí tôn, mới hiểu được chỗ khủng bố của cường giả cấp chí tôn, đó căn bản không phải là bọn họ có thể ngăn cản.
Bằng vào khí thế của bản thân, có thể ép cho mọi người phải cúi đầu, ở trước mặt ý chí khủng bố đó, bọn họ căn bản không thể nổi lên được lòng phản kháng.
Đối diện, những đệ tử đến từ Biệt viện ba mươi sáu đều nhìn thân ảnh của Giang Nhất Phàm với vẻ sùng bái.
Tuy là đồng môn của bọn họ, nhưng Giang Nhất Phàm thân là cường giả cấp chí tôn, đó là tồn tại cao cao tại thượng, bọn họ bình thường muốn thấy mặt cũng cực kỳ khó khăn, càng đừng nói là thấy hắn xuất thủ.
Nhưng bọn họ bỗng nhiên phát hiện, ở trên lôi đài sóng khí cuồn cuộn, Long Trần đối mặt với khí thế cuồng bạo này, lại giống như chẳng có gì cả.
Lúc này Long Trần vẫn đứng khoanh tay, để mặc cho sóng khí không ngừng cọ rửa, cả người giống như bàn thạch đứng lặng ở đó.
Tóc dài tung bay, quần áo phần phật, hai mắt lấp lánh như tinh thần, không hề bị cỗ khí thế và ý chí đó ảnh hưởng, cứ như vậy thản nhiên nhìn Giang Nhất Phàm.
Hành động của Long Trần khiến đồng tử của Lạc Băng co rút lại, Long Trần không ngờ có thể không đếm xỉa tới khí thế và ý chí của Giang Nhất Phàm, như vậy chứng tỏ, Long Trần cũng là một cường giả cấp chí tôn hàng thật giá thật.
Điều này khiến Lạc Băng giật thót, thì ra chuyện Long Trần là một cường giả cấp chí tôn, không phải tin đồn vô căn cứ, đó là sự thật.
Phải biết rằng quyết đấu giữa cường giả cấp chí tôn, điều kiện chủ yếu là phải có ý chí vô địch, loại ý chí này là từ vô số thắng lợi bồi dưỡng ra.
Thiên tài cấp chí tôn đều là cường giả cả đời khó bại một lần, ý chí của bọn họ đều là được chất lên từ trong thắng lợi không ngừng.
Theo thắng lợi càng lúc càng nhiều, bồi dưỡng ra lòng tin và ý chí vô địch của bọn họ, khi chiến đấu một khi phóng thích ý chí như vậy, có thể trong nháy mắt ép sập ý chí của người khác, khiến cho họ ngay cả ý định động thủ cũng không có.
Cái gì gọi là vô địch? Cái này chính là vô địch, không chiến mà khiến người khác tự thua, chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến đối phương khuất phục.
Có điều thiên tài cấp chí tôn cực kỳ hiếm có, cần bồi dưỡng từ nhỏ, đầu tiên phải xem thiên phú của một người có giá trị để bồi dưỡng hay không.
Sau khi thiên phú của một người đạt tới tiêu chuẩn của thiên tài cấp chí tôn, liền cần rụt rè cẩn thận che chở cho sự trưởng thành của hắn, khiến hắn thủy chung bảo trì bất biến, không thể gặp phải kẻ địch không thể địch nổi.
Bởi vì một khi thiên tài cấp chí tôn thất bại, rất dễ mất đi lòng tin, từ đó về sau sẽ mất đi loại ý chí vô địch này, ngã xuống khỏi thần đàn chí tôn.
Không giống với người khác, một khi thiên tài cấp chí tôn gặp thất bại, sẽ rất khó đứng lên lại, trên cơ bản chính là phế đi.
Bởi vì lên càng cao thì ngã càng đau, so sánh với những nhân vật nghiêng ngả lảo đảo mà trưởng thành, thiên tài cấp chí tôn ở phương diện này yếu ớt giống như bình hoa.
Cho nên một khi phát hiện ra cường giả cấp chí tôn, các tông môn đều sẽ coi bọn họ là bảo bối để bao bọc lại, không thể để bọn họ phải chịu đối chiến không công bằng.
Cái gọi là đối chiến không công bằng, chính là giống như chiến đấu hiện tại, Long Trần mới là Ngưng Huyết cảnh, mà đối thủ của hắn lại là một vị cường giả Dịch Cân trung kỳ.
Biểu hiện của Long Trần khiến Lạc Băng và các đệ tử phía sau nàng ta khiếp sợ, bởi vì lúc ban đầu khi bọn họ gặp Long Trần, thấy tu vi của hắn, càng thêm tin tưởng chuyện Long Trần kích sát một vị cường giả Đoán Cốt cảnh bát tế chỉ là bốc phét.
Nhưng hiện giờ thấy Long Trần không phóng thích ra bất kỳ khí thế gì, lại giống như vô sự đứng trước mặt Giang Nhất Phàm, không ai là không khiếp sợ.
Giang Nhất Phàm cũng không khỏi giật mình, tuy hắn cảm giác được, Long Trần chắc là cũng có bản lĩnh, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, Long Trần lại có thể chống đỡ khí thế của hắn một cách bất động thanh sắc như vậy.
Khiến cho hắn giật mình là, ý chí thuộc về vương giả của hắn không ngờ không tỏa định được Long Trần, Long Trần đứng đó lại giống như không hề tồn tại, không cảm ứng được ý chí của Long Trần.
Giang Nhất Phàm đột nhiên động rồi, bước ra một bước, một quyền đánh tới Long Trần.
Quyền ra gió nổi, chấn động khắp nơi, không khí bị một quyền của hắn dẫn động, phát ra động tĩnh ong ong, giống như cự chùy đến.
Mắt thấy một quyền của Giang Nhất Phàm đánh tới, Long Trần cũng tung ra một quyền, nặng nề nện lên trên quyền đầu của Giang Nhất Phàm.
Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, lôi đài rung chuyển, lôi đài sắt thép dưới chân bởi vì không chịu nổi công kích của hai người mà phát sinh nứt vỡ.
Một quyền qua đi, hai người đều bị lực lượng của đối phương chấn cho lui lại mấy bước, Giang Nhất Phàm lắc lắc tay, nói:
- Cũng không tệ lắm, chiến đấu như vậy mới có chút thú vị, bằng không một quyền mà đập chết ngươi thì mất vui.
- Quyền thứ hai.
Giang Nhất Phàm quát lạnh một tiếng, lại tung ra một quyền, lực lượng của một quyền này so với một quyền trước thì cường đại hơn, khí thế ngợp trời.
Ầm.