Long Trần không thích loại chiến đấu này, cho rằng chiến đấu như vậy căn bản không có ý nghĩa gì, các ngươi có tinh lực đấu ở đây, vì sao không đi tìm tà đạo mà giết?
Ở trong mắt Long Trần, người chính đạo cái khác không ra gì, nhưng ở sau lưng giở trò xấu, chơi âm mưu, bày quỷ kế thì lại rất giỏi.
Nội đấu đã thành cường hạng của bọn họ, nhưng khi thực sự phải đối mặt với đệ tử tà đạo cuồng bạo thì lại thành cà méo.
Còn có một nguyên nhân, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, trong lòng Long Trần thủy chung có một loại cảm giác nguy hiểm, hắn không muốn thể hiện mình quá nhiều.
Hiện tại hắn cần lợi dụng tất cả thời gian, khiến mình mạnh hơn, để ứng phó với nguy cơ sắp tới.
Mà những người trước mắt này, bất kể là Tôn trưởng lão hay là Giang Nhất Phàm, dường như không bức mình tới nổi giận thì bọn họ sẽ không bỏ qua vậy.
Long Trần không muốn ở trước công chúng làm ra loại chiến đấu không có ý nghĩa này, lúc đó sẽ bại lộ con bài chưa lật của mình, dẫn tới sự chú ý của nhiều người hơn.
Hắn không hy vọng dẫn tới thêm nhiều Tôn trưởng lão, hắn không có thời gian để ứng phó bị những kẻ ngu ngốc này, theo thời gian trôi qua, hắn cảm thấy cỗ uy hiếp đó đã càng lúc càng gần.
Đồng thời cũng nhớ tới, lúc trước trong mộng cảnh của mình, nam tử một quyền đánh nát thương khung đó có nói một câu: Thời gian không còn nhiều.
Cho nên trong lòng Long Trần gần đây vô cùng trầm trọng, nhưng hắn có lo lắng cũng đành chịu, có điều có một điểm hắn có thể khẳng định, ở trong Cửu Lê Bí Cảnh, khẳng định có thứ mà hắn rất cần.
Cho nên Long Trần tập tung tất cả tinh lực ở Cửu Lê Bí Cảnh, hiện giờ hắn phải quý trọng thời gian mỗi một hơi thở, có thể gia tăng được chút lực lượng nào thì hay chút lực lượng ấy, cái này liên quan đến tính mạng của hắn.
Trong những ngày này Long Trần vẫn đang tu hành Cuồng Phong Đao Pháp và Hóa Lôi Quyết, vừa trở về thì gặp phải chuyện như vậy.
Vốn Long Trần không muốn ra tay, cho dù lên thì cũng định làm cho xong thủ tục, sau đó thì nhảy xuống nhận thua cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng vẫn thắng mà.
Nhưng nhãn quang của Giang Nhất Phàm này vô cùng sắc bén, liếc một cái liền nhìn thấu nhược điểm của Long Trần, hướng mục tiêu về phía Đường Uyển Nhi.
Tuy biết rõ đây là thủ đoạn của Giang Nhất Phàm, nhưng Long Trần vẫn không nhịn được mà tức giận, hắn biết, Giang Nhất Phàm này đã theo dõi hắn lâu rồi.
Nếu Long Trần còn không ứng chiến, hắn sẽ nói những lời càng khó nghe hơn, tuy như vậy sẽ khiến người ta khinh thường, có điều Long Trần thừa nhận, Giang Nhất Phàm đã thành công rồi, thành công kích phát lửa giận của hắn.
- Chiến đấu không phải trò đùa, phải không quan tâm sinh tử, vừa rồi vị tiểu thư mỹ lệ này không phải cũng làm như vậy sao?
Giang Nhất Phàm hừ lạnh một tiếng nói.
- Đó là người của các ngươi quá hèn hạ vô sỉ, gieo gió gặt bảo thôi.
Đường Uyển Nhi cả giận nói.
Rõ ràng là một Diễn Đạo Giả của bọn họ sử dụng thủ đoạn hèn hạ, đã thua còn đánh lén Cốc Dương, càng vô sỉ hơn là cướp lấy binh khí mà Cốc Dương yêu quý nhất.
Mà huynh đệ song bào thai đó càng thất đức hơn, vừa lên đã ô ngôn uế ngữ, miệng lưỡi bẩn thỉu, không giết bọn họ thì giết ai?
- Mục tiêu cuối cùng của chiến đấu chính là thắng lợi, bất kỳ thủ đoạn gì cũng có thể dùng.
Giang Nhất Phàm cười lạnh nói.
- Ngươi...
Long Trần giữ Đường Uyển Nhi lại, lắc đầu nói:
- Ngươi quên ước định lúc trước của chúng ta rồi à, ta phụ trách đối phó đứa ngốc, ngươi phụ trách xinh đẹp như hoa, tiểu nhân như vậy cứ giao cho ta.
Đường Uyển Nhi bị Long Trần nắm tay, nhìn nụ cười trên mặt Long Trần, nộ khí của Đường Uyển Nhi lập tức tan thành mây khói, nàng ta không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn, so sánh với Long Trần, nàng ta vẫn còn quá trẻ con.
Long Trần nhìn Giang Nhất Phàm, nói:
- Ngươi đã muốn chiến, vậy ta phụng bồi ngươi là được, có điều lần cuối cùng này ta muốn tăng tiền cược.
- Ngươi muốn thêm gì?
Lạc Băng ở bên cạnh nói.
Thấy Long Trần đáp ứng đối chiến với Giang Nhất Phàm, tuy Lạc Băng ra sức che giấu, có điều vẻ hưng phấn trong ánh mắt vẫn không thể nào giấu được.
- Một hồi cuối cùng, ta đặt tất cả điểm công huân mà ta thắng được lúc trước, cộng thêm một danh ngạch tiến vào Cửu Lê Bí Cảnh.
Long Trần nhìn Lạc Băng, nói.
Quách Nhiên đang đứng trong đám người run lên, hắn biết Long Trần vì sao lại muốn thêm một danh ngạch, danh ngạch đó là để cho hắn.
Quách Nhiên không phải đệ tử cấp hạch tâm, hắn khác với A Man, A Man dùng thực lực của một người kích sát một vị Diễn Đạo Giả, biệt viện đã sớm xin cho hắn một khối minh bài
Nhưng hắn thì lại không có tư cách vào Cửu Lê Bí Cảnh, Long Trần đây là muốn mở một cánh cửa cho hắn, điều này khiến Quách Nhiên vừa cảm động lại vừa cảm phục.
- Không thành vấn đề.
Một ngụm đáp ứng ngay, nàng ta có lòng tin tuyệt đối với Giang Nhất Phàm, tiền cược này của Long Trần nàng ta là cầu còn không được, vừa hay có thể thu hồi điểm công huân của mình.
Về phần một danh ngạch cấp hạch tâm? Khà khà, ngươi có năng lực đó à?
- Còn một điều nữa, chính là nếu ta thắng, Lạc Băng ngươi phải xin lỗi các đệ tử của biệt viện chúng ta, cũng tự thừa nhận mình là lợn.
Long Trần lạnh lùng nói.
Lạc Băng biến sắc, trong hai mắt sát cơ bắn ra, đây là làm nhục một cách trắng trợn, đây là sự khiêu khích đối với một cường giả Tiên Thiên cảnh.
- Sao không nói gì? Không dám cược thì cút đi, ta không rảnh chơi loại trò chơi nhàm chán này với các ngươi!
Long Trần hừ lạnh nói.
- Nếu ngươi thua thì sao?
Lạc Băng cắn răng nói.
- Nếu ta thua, tất cả đệ tử mới của Huyền Thiên Biệt Viện chúng ta toàn bộ giải tán.
Long Trần nói như chém đinh chặt sắt.