Nhưng hình như người chịu nhục không phải là Biệt viện một trăm lẻ tám, mà là chính bọn họ, chín trận chiến đấu, bọn họ chỉ thắng được hai trận, có một trận còn là dựa vào vứt đi mặt mũi mà thắng được.
Nhưng chuyện đã tới nước này, cố ý khiêu khích không ngờ lại đả tạo ra một chuẩn cường giả cấp chí tôn cho đối phương, hiện tại Lạc Băng là rùa chui vào hố bếp, vừa nín thở vừa tức giận điển hình.
Nhìn đám người Đồ Phương vây quanh Đường Uyển Nhi, nàng ta liền cảm thấy khó chịu, trong hai mắt mang theo một tia oán độc, trực tiếp ném minh bài trong tay cho Đồ Phương.
Đồ Phương tiếp nhận minh bài của Lạc Băng, quệt một cái lên minh bài của mình, lại có tám vạn điểm công huân tới tay.
Chín trận chiến đấu kết thúc, bên này thắng bảy trận, đối phương thắng hai trận, tổng cộng thu vào bốn mươi vạn điểm công huân, có điều Cốc Dương cũng mất đi kim thương quý giá đó, khiến trận thắng lợi này có chút không đủ hoàn mỹ.
- Trận chiến đấu cuối cùng ở để ta tới hoàn thành đi.
Theo một thanh âm đạm mạc truyền đến, một nam tử nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài.
Nam tử đó nhìn qua thì khoảng hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt cực kỳ bình thường, nhưng hai mắt giống như mắt ưng, thần quang lấp lánh, giống như lợi nhận, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Vốn nam tử này luôn lẫn trong đám người, không hề khiến người ta chú ý, nhưng hắn vừa bước lên lôi đài, cả người giống như lợi nhận ra khỏi vỏ, phong mang tất lộ, như là đổi thành một người khác.
Trên người người đó ẩn tàng một loại khí chất vô cùng kỳ quái, giống như hắn chính là đế vương cao cao tại thượng, bị hắn nhìn xuống, mọi người không ngờ không sinh ra được dục vọng muốn phản kháng.
Ngay cả Đồ Phương cũng không khỏi biến sắc, hắn không ngờ cũng nhìn nhầm rồi, vốn tưởng rằng người này chỉ là một Diễn Đạo Giả bình thường.
Nhưng hắn vừa ra sân, chưa bộc phát ra khí thế, chỉ bằng vào cỗ ngạo từ trong xương tủy đã chấn nhiếp mọi người.
- Thiên tài cấp chí tôn.
Rất hiển nhiên, người đó là một thiên tài cấp chí tôn cường đại, bằng không cũng không có khí trường cường đại như vậy.
- Tự giới thiệu một chút, ta tên là Giang Nhất Phàm, được gọi là thiên tài cấp chí tôn, các ngươi phải nhớ kỹ tên của ta, bởi vì đây là vốn liếng đáng để các ngươi sau này khoe khoang.
Giang Nhất Phàm thản nhiên nhìn mọi người, nói.
Thanh âm vô cùng bình tĩnh, không có một tia khinh miệt và trào phúng, nhưng cảm giác cao cao tại thượng đó lại khiến người ta càng không thoải mái hơn.
- Không thể không thừa nhận, các ngươi mạnh hơn trong tưởng tượng của ta một chút, có điều vẫn không thay đổi được một sự thật.
Tuy trong các ngươi có người vừa giác tỉnh khí tức chí tôn, có điều đó chỉ là sơ hình mà thôi, muốn trở thành thiên tài cấp chí tôn chân chính, vẫn còn sớm lắm.
Khi ta ở biệt viện, từng được nghe nói một chuyện cười, lúc ấy khiến ta cười tới ngắc ngoải, nghe nói có người không ngờ dựa vào một đoạn hình ảnh giả dối mà muốn lừa gạt một danh ngạch đệ tử cấp chí tôn, đúng là cười chết người ta mà, ngươi nói có đúng không, Long Trần tiên sinh?
Giang Nhất Phàm thản nhiên cười nói.
Sắc mặt đệ tử bên Biệt viện trầm xuống, tuy bọn họ không biết chuyện biệt viện trình xin đệ tử cấp chí tôn cho Long Trần, nhưng người đó rõ ràng là đang nhằm vào Long Trần.
- Thứ nhất, đừng gọi ta là tiên sinh, ta chưa dạy ngươi đọc sách viết bao giờ, thứ hai, ta rất lấy lấy làm tiếc, ngươi không cười chết, nếu như ngươi cười chết, chúng ta sẽ không phải thấy ngươi đứng đây ra vẻ khệnh khạng.
Long Trần lắc đầu nói.
Tên này cường đại là đúng, có điều năng lực ra vẻ ta đây của hắn còn cường đại hơn thực lực của hắn, khiến người ta khó chịu.
Có điều Long Trần có thể đoán được mục đích của hắn, cho nên cố ý trào phúng lại, không phải ngươi muốn khoe mẽ à, vậy ca khoe mẽ với ngươi.
- Tu vi không ra gì, nhưng miệng lại rất lợi hại, chẳng lẽ một thân tu vi của ngươi đều là dùng ở trên miệng à? Ta đã đứng ở chỗ này, ngươi còn chuẩn bị làm rùa đen rút đầu bao lâu nữa?
Giang Nhất Phàm nhìn Long Trần, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh miệt.
- Ngươi là chưa uống thuốc đã chạy ra à? Hay là ngươi uống nhầm thuốc? Ngươi là một cường giả cấp chí tôn Dịch Cân cảnh trung kỳ, đứng trên lôi đài, không ngờ lại trơ cái mặt ra nói với một Ngưng Huyết cảnh là ta ở đây chờ ngươi, ta bực lắm, ngươi sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
Dựa theo cách nói của ngươi, ta có thể nói lại, chưởng môn của chúng ta đang ở trên núi chờ ngươi tới khiêu chiến kia kìa, ngươi đi đi, ta nói chưởng môn nhân của ta một cái rắm là có thể đánh chết ngươi đấy, ngươi tin không?
Long Trần nói với vẻ đầy khinh thường.
- Long Trần, đừng nói lung tung.
Đường Uyển Nhi len lén kéo Long Trần lại, tên hỗn đản này sao nói năng chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì thế.
Ở ngoài mấy trăm dặm, Lăng Vân Tử đang chú ý tới bên lôi đài, sắc mặt không khỏi trở nên cổ quái, lắc đầu, tiểu tử này sao lại không lớn không nhỏ như vậy.
Giang Nhất Phàm không khỏi cứng lại, hắn không ngờ Long Trần lại không bị hắn khiêu khích, còn đáp lại một cách mỉa mai sắc bén như vậy, khiến hắn trong nhất thời cũng không tìm thấy từ ngữ để phản bác.
- Nói như vậy là ngươi không dám lên đài? Không ngờ Long Trần ngươi có gan giả mạo lừa gạt tư cách cường giả cấp chí tôn, không ngờ lại không có dũng khí đánh với ta một trận, quả nhiên lời đồn là thật, Biệt viện một trăm lẻ tám các ngươi chính là một đám lừa đảo nghèo đến điên rồi.
Giang Nhất Phàm cười lạnh nói.
- Thu hồi cái bộ dạng đó của ngươi đi, lúc trước đã nói chiến mười trận, đều là đối chiến cùng cấp, ngươi thật sự tưởng ta ngu như ngươi à?
Long Trần căn bản không mắc mưu hắn, cứ mặc hắn đứng trên lôi đài, ngươi không phải thích làm trò à, vũ đài lớn như vậy đủ cho ngươi làm trò đấy.
- Tốt lắm, ngươi đã không tiếp chiến mà ta cũng không làm khó ngươi, nữ tử vừa tấn thăng chí tôn sơ hình, ta khiêu chiến ngươi, ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi có thể tiếp được mười chiêu của ta thì chính là ngươi thắng, nếu ngươi thua thì đi theo ta, thế nào?
Giang Nhất Phàm thấy Long Trần không mắc mưu, trực tiếp chuyển dời đến trên người Đường Uyển Nhi.
Sắc mặt Đường Uyển Nhi lạnh toát, vừa muốn lên tiếng, bỗng nhiên Long Trần giữ nàng ta lại, Long Trần nhìn kỹ Giang Nhất Phàm nói:
- Ngươi thật sự muốn quyết chiến với ta à? Đó chính là chuyện chết người đấy, ngươi nghĩ cho kỹ vào!