Nhưng hiện tại thì khác rồi, phong nhận của Đường Uyển Nhi trải qua biến dị, uy lực vô cùng lớn, trực tiếp chém đứt bụng người đó.
Nếu không phải khi người đó bị phong nhận chém lên người, theo bản năng né ra sau thì đã trực tiếp bị chém thành hai đoạn.
Nhưng cho dù là vậy, bụng cũng bị cắt ra, ruột lòi ra ngoài, người đó hét thảm một tiếng, ôm bụng, đỡ ruột chay ra khỏi lôi đài.
- Còn muốn chạy à, để mạng lại đây.
Đường Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, nàng ta cực hận hai người này, lúc trước vũ nhục mình, xuất thủ lại tàn nhẫn vô tình, nàng ta tất nhiên sẽ không lưu tình.
Cả sân đấu đều bị phong nhận bao vây, nơi này là lĩnh vực tuyệt đối của nàng ta, không cần động thủ, Linh hồn chi lực thôi động, mấy trăm phong nhận ở gần nam tử đó đó nhất hung hăng chém tới hắn.
Người đó sợ tới hồn phi phách tán, vội vàng dùng thuẫn bài trong tay để ngăn cản, nhưng thuẫn bài chỉ có thể ngăn cản được một mặt chứ không thể ngăn cản được mặt khác, có điều đã không thể quản được nhiều như vậy.
Không thể không nói, song bào thai đúng là cường đại, ngay khi người đó sắp bị chém thành mảnh vụn, nan huynh nan đệ của hắn đã tới, thuẫn bài của hai người khép chặt lại với nhau.
Keng keng keng.
Dưới sự trảm kích của Phong nhận, vẫn không làm gì được binh khí cổ quái do Chú Khí Đại Sư đả tạo này.
Có điều trạng thái đó là thủ đoạn phòng hộ chung cực của hai người bọn họ, vừa rồi bọn họ bỗng nhiên tách ra đánh lén Đường Uyển Nhi, lại thiếu chút nữa bị Đường Uyển Nhi kích sát.
Hiện tại bọn họ lâm vào một hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ, Đường Uyển Nhi đã ăn phải quả đắng một lần, tuyệt đối sẽ không để có lần thứ hai.
Hiện giờ Đường Uyển Nhi đã treo phong nhận đầy trời ở phía trên quả cầu, chỉ cần bọn họ mở quả cầu ra, lập tức sẽ gặp phải một kích lôi đình.
Lúc này bọn họ giống như rùa chui vào trong mai, không dám thò đầu ra, bởi vì chỉ cần thò ra, đầu rùa của họ sẽ lập tức bị chém xuống.
Hai người đó lúc này đã thực sự bị dọa cho sợ vỡ mật, công kích của Đường Uyển Nhi hoàn toàn khắc chế bọn họ, trận này căn bản là không thể nào đánh được.
Hai người bọn họ khu động quả cầu lăn đến chỗ Đường Uyển Nhi, giả bộ muốn công kích, sau khi lại bị Đường Uyển Nhi công kích thì lăn ra phía ngoài, muốn lăn ra khỏi lôi đài.
Như vậy cho dù thua thì bọn họ cũng có thể lấy cớ là mình không cẩn thận lăn nhầm chứ không phải thật sự bị thua.
Nhưng Đường Uyển Nhi nhìn phương hướng quả cầu lăn đi là biết ý đồ của bọn họ, sao có thể để bọn họ được như ước nguyện?
Bất kể quả cầu có lăn tới bên nào, đều có phong nhận bức ngược họ về, biết sao được, thuẫn của bọn họ rất tròn, căn bản không sử ra được lực lượng đâm thẳng.
Tất cả mọi người nhìn vào trong sân với sắc mặt quái dị, quả cầu tròn lăn qua lăn lại, ánh mắt mọi người cũng theo đó mà nhìn sang bên này rồi lại nhìn sang từng đạo kia.
Lạc Băng không khỏi có chút nhíu mày, nàng ta không phải biết quá rõ về hai huynh đệ này, bởi vì bọn họ đại đa số thời gian đều bế quan, hai người bận làm quen với binh khí của bọn họ.
Nhưng nàng ta biết một điểm, biết thuật hợp kích của hai người này vô cùng lợi hại, không sợ quần chiến, hai người hợp lại có thể ngăn cản sự liên thủ của bốn năm Diễn Đạo Giả.
Nếu là công kích hai đối hai, hai huynh đệ bọn họ từ lúc xuất đạo đến nay, vẫn luôn giữ được thần thoại bất bại trong cùng cấp.
Cho nên hai người này là tồn tại được coi trọng nhất trong biệt viện trừ người kia ra, đối với Cửu Lê Bí Cảnh lần này, biệt viện cũng ôm hy vọng cực lớn đối với bọn họ.
Nhưng thấy hai người co đầu rụt cổ trong quả cầu, không dám ra tay công kích thì không khỏi có chút buồn bực, lúc ban đầu cho rằng hai người đang điều chỉnh trạng thái, hoặc là nghiên cứu phương thức công kích.
Nhưng đã lăn nửa canh giờ rồi, đừng nói là người trong sân, cho dù người quan chiến cũng thấy mỏi mắt.
Quách Nhiên nhìn quả cầu lăn lộn qua lại, thở dài nói:
- Đôi huynh đệ này đã định trước gặp phải bi kịch rồi, tất cả đó là ý trời!
Tống Minh Viễn có chút khó hiểu nói:
- Vì sao.
- Hai huynh đệ họ tên là là gì?
Quách Nhiên nói.
- Hình như một người tên là Bạc Thế Đông, một người tên là Bạc Thế Tây.
- Thế thì đúng rồi, một người tên là Bạc Thế Đông, một người tên là Bạc Thế Tây, hợp nhau chính là: Ta là đông tây, ngươi không phương hướng thấy bọn họ lăn à, không phải đông thì chính là tây, ài! Chẳng lẽ cha họ đã đoán trước được sẽ có một ngày như vậy ư? Quả nhiên là cao thủ dân gian.
Quách Nhiên nói với vẻ bội phục.
Mọi người:
- ...
Lăn qua lăn lại trong sân, người bên ngoài thì không cảm thấy gì, nhưng hai người bên trong lại không chịu nổi, đã lăn tới đầu óc choáng váng rồi.
Đặc biệt một người bị đứt ruột, tuy đã nhét lại vào trong bụng, nhưng thứ tích trữ trong ruột thì chảy ra không ít, mùi chua loét đó thực sự khiến hai người rất khó chịu, hơn nữa cứ lăn qua lăn lại, lăn tới hai người cũng chóng mặt buồn nôn.
Hai người cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, ra ngoài thì không dám, hiện giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp bị thua thôi.
Nhưng trực tiếp nhận thua thì tuyệt đối không được, nếu bọn họ dám nhận thua, với tính cách ngoan độc của Lạc Băng, tuyệt đối sẽ bắt bọn họ phải tự ỉa ra rồi ăn vào.
Lúc ban đầu Đường Uyển Nhi cũng nghĩ xem nên dùng phương pháp gì để mai rùa của họ, nhưng bọn họ vừa mắng như vậy, Đường Uyển Nhi lập tức nổi trận lôi đình định vị quả cầu của bọn họ.
Sau đó tay ngọc kết ấn, tất cả phong nhận ở sau lưng Đường Uyển Nhi đều hội tụ lại, giống như trăm sông đổ về một biển, ở sau lưng Đường Uyển Nhi hình thành một thanh phong nhận cực lớn dài đến trăm trượng.
Thanh phong nhận cực lớn đó vừa xuất hiện, không gian trong phạm vi nghìn trượng giống như đều ngưng kết, một cỗ uy áp khủng bố tỏa ra bốn phương tám hướng.
Nam tử ở sau lưng Lạc Băng, vốn vẫn nhắm mắt thờ ơ với bất kỳ mọi chuyện lại đột nhiên mở mắt.
Trên khuôn mặt vẫn luôn không có bất kỳ biểu cảm hiện lên một tia khiếp sợ, nhìn chằm chằm phong nhận cực lớn của Đường Uyển Nhi.
- Phúc Vũ Trảm.