Đường Uyển Nhi gầm lên một tiếng, hai tay kết ấn, không gian chấn động, phong nhận đầy trời, giống như một cơn nước lũ đánh tới hai người.
Phong nhận khủng bố cắt mở không gian, khiến thiên địa rung động, âm bạo chói tai giống như cạo sắt, khiến người quan chiến ở xa xa cũng cảm thấy lạnh toát từ trong xương tủy.
Ngay cả Long Trần cũng động dung, hiện giờ phong nhận của Đường Uyển Nhi đã ngưng thực đến một loại thực chất, hàn ý mang theo bên trên khiến người ta cảm thấy hết hồn.
Vốn phong nhận Đường Uyển Nhi ngưng tụ ra chỉ khoảng vài thước, nhưng hiện giờ phong nhận ngưng tụ ra chỉ có tám chín tấc, giống như một thanh tiểu đao hình trăng khuyết.
Nhưng những phong nhận được thu nhỏ này, uy áp bên trên lại cường đại hơn trước kia không chỉ gấp mười lần, khiến người ta nhìn thấy những phong nhận đó liền cảm thấy da đầu ngứa ran.
Vốn hai huynh đệ đó không hề để Đường Uyển Nhi vào mắt, mới dám nói năng lỗ mãng như vậy.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy phong nhận đầy trời, lập tức sợ tới kêu oai oái, hai người đồng thời vươn tay ra, trong tay xuất hiện một thuẫn bài kỳ quái.
thuẫn bài đó giống như nồi sắt, hai người tựa lưng vào nhau, nhìn qua giống như một quả cầu.
Keng keng keng.
Phong nhận đầy trời chém lên quả cầu, tia lửa chói mắt, tiếng nổ vang trời, quả cầu sắt đó giống như nằm trong sóng biển, trực tiếp bị đánh bay.
- Không tốt.
Phong nhận đầy trời của Đường Uyển Nhi thật sự quá khủng bố, giống như một cơn nước lũ, tuy không thể chém nát quả cầu kia, nhưng lại trực tiếp đẩy bọn họ ra khỏi lôi đài.
Vù.
Bỗng nhiên quả cầu tách ra, trong tay hai người có thêm một thanh phi trảo, bay tới Đường Uyển Nhi.
Phi trảo đó có kích thước bảy thước, giống như tay của cự nhân, đầu ngón tay sắc bén dị thường, phía sau móc một cây xích sắt, cực kỳ quái dị.
Phi trảo từ hai phương hướng chộp tới Đường Uyển Nhi, góc độ cực kỳ xảo quyệt, quan trọng nhất là khi phi trảo đến gần bên cạnh Đường Uyển Nhi, móng vuốt đang xòe ra trong nháy mắt lại khép lại, giống như vật sống.
Khiến cho người ta kinh hãi là, hai móng vuốt nhìn thì đồng thời công tới, kỳ thật lại là một trước một sau, phối hợp vô cùng ảo diệu, tránh được cái đầu chứ không thể tránh được cái thứ hai.
Sắc mặt Đường Uyển Nhi không thay đổi, quát lên một tiếng:
- Tật Phong Thuẫn.
Đột nhiên trên người Đường Uyển Nhi được phong nhận bao bọc, hai móng vuốt cực lớn tóm vào hộ thuẫn từ phong nhận tạo thành.
Hai người đó thấy đã chộp được Đường Uyển Nhi, không khỏi mừng rỡ, đồng thời hét lớn một tiếng, lực lượng toàn thân bùng nổ.
Phải biết rằng tuy hai người bọn họ là Diễn Đạo Giả, nhưng chiến lực thực tế của bọn họ lại kém Diễn Đạo Giả khác rất nhiều.
Có điều chỗ biến thái nhất của hai người bọn họ chính là tâm thần tương thông, phối hợp lại không hề có sơ hở.
Cho nên biệt viện vì bồi dưỡng bọn họ, đã thiết kế cho họ một bộ binh khí quái dị, khiến công kích của bọn họ vô cùng quỷ dị và sắc bén.
Đặc biệt là cự trảo trong tay bọn họ, chính là được Chú Khí Đại Sư đả tạo tỉ mỉ, trong cự trảo có huyền cơ khác, ẩn tàng phù văn.
Một khi kích hoạt đạo phù văn đó, sẽ khiến lực tóm của cự trảo lớn đến khác thường, có thể dễ dàng bóp nát cả sắt thép.
Hai người vừa thấy Đường Uyển Nhi bị vây khốn thì không khỏi mừng rỡ, đồng thời vận lực, kích hoạt phù văn trong cự trảo.
Bùm.
Một tiếng nổ vang, phong nhận vỡ nát đầy trời.
Khóe mắt Đệ tử biệt viện như muốn rách ra, Đường Uyển Nhi không ngờ bị cự trảo của hai người bóp nát, thi cốt cũng không còn.
Cẩn thận.
Hai huynh đệ đó thấy một kích kích sát được Đường Uyển Nhi thì không khỏi mừng rỡ, vừa muốn lên tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng hét sợ hãi của Lạc Băng.
- Cẩn thận.
Hai người giật nảy mình, đột nhiên cảm thấy một cỗ uy hiếp tử vong bao phủ trong lòng, đồng thời sau gáy có tiếng gió.
Hai người hoảng hốt, vội vàng vung thuẫn bài ngăn cản.
Ầm.
Hai người vội vàng ngăn cản, nhưng cảm thấy một cỗ đại lực truyền đến, chỉ thấy hai người lăn lốc lốc như hồ lô ra rất xa.
Một người vừa đứng lên, chưa kịp hiểu cho có chuyện gì, một đạo phong nhận đã lặng lẽ chém vào hông hắn.
Phập.
Người đó hét thảm một tiếng, máu tươi bắn ra, không chỉ có máu tươi, còn có một số thứ xanh đỏ chảy ra.
Long Trần thở phào, Đường Uyển Nhi cuối cùng cũng minh bạch ý nghĩa của chiến đấu, phong cách xuất thủ cũng khác hẳn với trước kia.
Trong những người ở đây, chỉ có ba người Đồ Phương, Lạc Băng và Long Trần biết lúc trước là có chuyện gì.
Thì ra Đường Uyển Nhi trước khi cự trảo bắn tới đã biết binh khí này cổ quái, khẳng định không dễ đối phó, hơn nữa nàng ta cũng không cần thiết phải đối phó chúng.
Đường Uyển Nhi triệu hồi ra phong nhận đầy trời, che đi tầm mắt mọi người, ngưng tụ thành hộ thuẫn dày đặc.
Trên thực tế bên trong hộ thuẫn đó là trống không, Đường Uyển Nhi đã sử dụng một chiêu kim thiền thoát xác, mượn sự yểm hộ của phong nhận đầy trời, lẻ ra phía sau hai người.
Ngay khi hai người đó cho rằng đã đắc thủ thì nàng ta liền xuất thủ, nếu không phải Lạc Băng ăn gian, hai người bọn họ đã bị giết rồi.
Nhưng cho dù là vậy, Đường Uyển Nhi một kích không trúng, lập tức nhìn chằm chằm một tên gia hỏa đang hoảng hốt, trực tiếp dùng Linh hồn chi lực khu động một đạo phong nhận.
Phong nhận đầy trời, mỗi một thanh đều có linh hồn ấn ký của Đường Uyển Nhi, Đường Uyển Nhi có thể tùy thời chỉ huy bất kỳ một thanh nào để tập kích.