Cốc Dương thua rồi, ngay cả trường thương màu vàng trong tay hắn cũng bị đối phương đoạt đi, dựa theo quy củ bất thành văn trên lôi đài, võ giả ngay cả binh khí cũng không giữ được thì không còn mặt mũi mà trở về nữa.
Cốc Dương lúc này được một vị Y liệu gải đỡ tới trước mặt Long Trần:
- Long Trần, ta có lỗi với ngươi, ta bại rồi!
Nói xong hai đầu gối Cốc Dương không ngờ khuỵa xuống, Cốc Dương cảm thấy mình vừa xấu hổ lại vừa giận dữ muốn chết.
Long Trần cho hắn một cơ hội quý giá như vậy, hắn cuối cùng không ngờ lại nhân từ nương tay, đánh mất một cơ hội giành thắng lợi, hắn cảm thấy mình vô cùng xấu hổ.
Trong nháy mắt Cốc Dương quỳ xuống, Long Trần đã tóm lấy cổ áo của Cốc Dương, cả giận nói:
- Ngươi có còn là đàn ông không? Không phải thua một lần thôi à? Có gì to tát đâu?
Vả lại ngươi cho dù bại, cũng là bại một cách quang vinh, người ta thắng, cũng là thắng uất ức, ngươi không mất mặt gì cả.
Long Trần cả giận nói:
- Khi Cửu Lê Bí Cảnh mở ra, tiểu tử này khẳng định sẽ vào, ngươi muốn đòi lại nỗi nhục xưa thì phải ở ngay cửa bí cảnh cướp binh khí về.
Lời nói của Long Trần không cố ý kiêng dè ai, cứ như vậy quang minh chính đại mà nói ra, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Trong lòng Đồ Phương thắt lại, trong Cửu Lê Bí Cảnh đồng môn tự giết lẫn nhau là tối kỵ, có điều hắn cuối cùng vẫn không nói gì, sau này âm thầm nhắc nhở Long Trần một chút.
- Giết chết ta à? Hừ, nằm mơ đi, nếu ở trong Cửu Lê Bí Cảnh mà dám ra tay với ta, tuyệt đối sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.
Tên Diễn Đạo Giả kia đã lui về trong đội ngũ, đang vẻ mặt hưng phấn nhìn trường thương trong tay, bỗng nhiên nghe thấy lời nói của Long Trần, không khỏi chế giễu lại.
- Long Trần, ta nghe lời ngươi, lần này ta thề, cả đời này tuyệt đối sẽ không để ngươi phải thất vọng nữa.
Cốc Dương hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.
Long Trần gật đầu, lạnh lùng nhìn vẻ mặt trào phúng của đám người Lạc Băng, tốt lắm, các ngươi đã muốn chơi lớn, vậy chúng ta chơi lớn.
- Trận tiếp theo đổi kiểu đi, chúng ta tới một hồi đấu đôi.
Trên mặt Lạc Băng hiện lên một nụ cười nham hiểm.
Nàng ta vừa dứt lời, hai nam tử nhảy lên lôi đài, khí tức của hai người rất cường đại, cả người đều tỏa ra khí tức âm lãnh, khiến người ta cảm thấy lạnh toát từ trong xương tủy, hai người này đều là Diễn Đạo Giả.
Khiến cho mọi người kinh ngạc là, hai người này cơ hồ là trông giống hệt nhau, không ngờ là một đôi song bào thai.
Một đôi song bào thai, không ngờ đều là Diễn Đạo Giả, điều này thật sự rất khiến người ta giật mình
- Tại hạ Bạc Thế Đông.
- Bạc Thế Tây Bạc Thế Tây.
Hai người cơ hồ là đồng thanh lên tiếng, trong đó một người nhìn người còn lại, người sau lập tức câm miệng.
Một người trong đó nói:
- Hai huynh đệ chúng ta đến lĩnh giáo một chút cao chiêu của đám nhà quê các ngươi.
Nếu các ngươi cảm thấy không công bằng, cũng có thể là hai Diễn Đạo Giả ra xuất chiến, huynh đệ chúng ta ai đến cũng không cự tuyệt.
Người đó nói xong, mắt nhìn chằm chằm Đường Uyển Nhi và Long Trần, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ khiêu khích.
- Long Trần, hai người này giao cho ta.
Đường Uyển Nhi nói.
Long Trần do dự một chút, sau đó nói:
- Vậy ngươi phải đáp ứng ta là sẽ hạ tử thủ, không được thủ hạ lưu tình.
Long Trần biết tính cách của Đường Uyển Nhi, hắn nhìn ra được song bào thai này có chút cổ quái, chắc có thủ đoạn vô cùng lợi hại, nếu Long Trần đoán không sai, chắc là thuật liên kích.
Thực lực của Đường Uyển Nhi, hắn biết rõ nhất, từ sau khi dung hợp Tiên Thiên Đạo Văn, thực lực của Đường Uyển Nhi trở nên càng lúc càng khủng bố, ngay cả Long Trần cũng không biết cụ thể là nàng ta đã đến trình độ gì.
Có điều có một điểm có thể khẳng định, thực lực của Đường Uyển Nhi chắc sẽ không kém hơn mình, bởi vì hắn có thể cảm nhận được áp lực từ trên người Đường Uyển Nhi mang tới cho hắn.
- Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần động thủ, tận lực cần chết không cần sống.
Đường Uyển Nhi nhìn Long Trần, trịnh trọng nói.
Tao ngộ của Cốc Dương lúc trước đã khiến các đệ tử bên biệt viện tức đến nổ phổi, đối phương thật sự rất đáng giận.
Cốc Dương rõ ràng đã thắng, nhưng thủ hạ lưu tình không trảm sát đối phương, đối phương không ngờ lại hèn hạ vô sỉ đánh lén, còn cướp lấy binh khí của Cốc Dương, khiến Đường Uyển Nhi trước giờ không thích giết chóc trong lòng cũng phải tràn ngập sát ý.
Cho nên cho dù Long Trần không dặn dò nàng ta, nàng ta cũng tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm của Cốc Dương, nàng ta sẽ xuất thủ toàn lực.
Hai huynh đệ đó thấy chỉ có Đường Uyển Nhi đi lên, Long Trần không ngờ lại ngồi ở đó bất động, không khỏi hỏi:
- Tiểu tử kia, ngươi không phải là sợ chết không dám đi lên chứ.
- Bộ dạng trông cũng không tồi nhưng thì ra lại là hạng nhút nhát. Ta nhổ vào.
- Hai người các ngươi hay là ngậm cái miệng thối vào, đối phó với hai người các ngươi, một mình ta là đủ rồi.
Đường Uyển Nhi lạnh lùng nói.
Trên mặt hai huynh đệ đó hiện lên một nụ cười dâm đãng:
- Khà khà, một mỹ nhân như ngươi, hầu hạ hai huynh đệ chúng ta quả thật là cũng đủ rồi.
Ầm.
Đột nhiên, thiên địa biến sắc, phía sau Đường Uyển Nhi hiện ra ngàn vạn phong nhận, giống như che trời phủ đất, bắn tới hai người.
- Chết đi.