Long Trần vừa dứt lời, chỉ thấy Cốc Dương ở trong sân chợt quát lên một tiếng, khí thế toàn thân bùng nổ, sức động núi sông.
- Phá Sơn Thương.
Cốc Dương không ngờ tập trung hết lực lượng toàn thân ở trên một thương này, đây là một kích toàn tâm toàn linh của Cốc Dương.
Một kích này mang theo khí thế mà tất cả chiêu số lúc trước tụ tập lại, kéo khí thế lên tới điểm cao nhất rồi bộc phát ra.
Phải biết rằng bản thân Cốc Dương cũng là một chí cường giả, là cường giả giác tỉnh tổ văn sớm nhất trong các đệ tử biệt viện.
Đối với vận dụng tổ văn thì tinh thâm hơn bất kỳ ai, ở trong biệt viện, trừ Long Trần và Đường Uyển Nhi ra, hắn chính là cường đại nhất.
Chiến đấu lần này cực kỳ quan trọng với hắn, nếu thắng thì đạo tâm của hắn sẽ nhận được sự củng cố cực lớn, cũng dễ trùng kích bình cảnh hơn.
Nếu thua, đối với hắn mà nói sẽ là một hồi đả kích, kỳ thật điều này đối với Cốc Dương mà nói cũng là một lần đánh cược cực kỳ mạo hiểm, hắn không thể thua được.
Trong nháy mắt Cốc Dương xuất thương, tên Diễn Đạo Giả kia biến sắc, hắn biết mình bị lừa rồi, thì ra đối phương trong lúc kịch chiến vẫn đang súc thế, mình không ngờ lại không biết.
Lúc ban đầu hắn tính tránh phong mang của Cốc Dương, bởi vì Cốc Dương quả thật quá cường đại, hắn không cần thiết phải lấy cứng chọi cứng với Cốc Dương.
Ưu thế lớn nhất của hắn chính là phòng ngự và chiến lực kéo dài, cho nên khi nhìn thấy Cốc Dương điên cuồng công kích, trong lòng hắn tràn ngập trào phúng.
Công kích như vậy căn bản không thể kéo dài, chờ khi Cốc Dương cảm thấy mỏi mệt, sinh tử sẽ toàn bộ do hắn nắm giữ.
Nhưng hắn không ngờ, Cốc Dương vẫn đang âm thầm tích lũy khí thế, hiện giờ đối phương trong nháy mắt bùng nổ ra khí thế đã tích lũy trong mấy trăm chiêu công kích, giống như trăm sông hội tụ, vạn mã chạy chồm, hắn muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi.
Mắt thấy một thương của Cốc Dương đánh đến, khí thế khủng bố, khóa chặt lấy hắn, hắn căn bản không thể tránh né, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng.
Vẻ mặt Diễn Đạo Giả đó trở nên nghiêm túc, hai tay cấp tốc kết ấn ở trước người, phù văn ở mi tâm cấp tốc sáng lên, trước người bỗng nhiên có thêm một thuẫn bài nham thạch dày hơn thước.
- Nham Tinh Thuẫn.
Trên thuẫn bài nham thạch, vô số văn lộ sáng lên, giống như từ sắt thép đúc thành, tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ nặng.
Ầm.
Trường thương đâm lên thạch thuẫn cực lớn, thuẫn bài nhìn qua thì vô cùng kiên cố đó lập tức vỡ nát.
Lực lượng trên trường thương giống như thủy triều dồn vào thân thể tên Diễn Đạo Giả kia, trực tiếp đánh bay hắn.
Phập.
Trong quá trình bay đi, cuối cùng không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi, khiến hắn kinh hãi là, phòng hộ mạnh nhất của hắn không ngờ bị chấn nát.
Không chỉ thuẫn bài bị chấn nát, còn bị lực lượng cường đại trên thương chấn cho tạng phủ bị thương, điều này quả thực khiến hắn không thể tin được.
So với chiến lực, hắn còn có lòng tin với phòng hộ của mình hơn, cho nên Lạc Băng để cho ổn thỏa, trận đầu liền bảo hắn đi đánh.
Với phương thức công kích công thủ kiêm bị của hắn, dùng để đối chiến Đường Uyển Nhi sẽ có phần thắng cực lớn, nhưng không ngờ Đường Uyển Nhi lại không xuất thủ, mà giết ra một đệ tử hạch tâm.
Mà đệ tử hạch tâm cường đại này không ngờ lại bức cho hắn phải bó tay bó chân, cuối cùng còn phá cả phòng ngự mạnh nhất của hắn.
Thế này bảo hắn làm sao mà không sợ hãi, phun ra một ngụm máu tươi, vội vàng ổn định thân hình, vừa muốn có động tác.
Mũi thương màu vàng đã dí tới trước mi tâm của hắn, Cốc Dương lạnh lùng thốt lên:
- Ngươi thua rồi.
Lúc này sắc mặt Cốc Dương đã tái nhợt, không ngừng thở hổn hển, hiển nhiên một kích cuối cùng đã hao hết toàn bộ lực lượng của hắn, đây là một kích không thành công thì thành nhân.
Cốc Dương quả thật đã thắng, nếu không phải hắn dừng công kích, lúc này tên Diễn Đạo Giả kia đã là một cỗ thi thể.
Tên Diễn Đạo Giả kia vừa sợ vừa giận, lại không cam lòng, mình không ngờ lại thua?
Mắt thấy sắc mặt Cốc Dương tái nhợt, lảo đảo sắp ngã, trong ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, bỗng nhiên tóm lấy trường thương của Cốc Dương.
- Ngu ngốc, ngươi mới thua.
Hắn hét lớn một tiếng, cầm lấy mũi thương, dùng sức đẩy về phía trước, lực lượng của Cốc Dương đã khô kiệt, căn bản không thể thừa nhận được lực lượng của hắn.
Cán thương đánh vào ngực Cốc Dương, tiếng xương gãy truyền khắp toàn trường, Cốc Dương lập tức bay ngược ra sau, phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã khỏi lôi đài.
- Hỗn đản, ngươi muốn chết, chúng ta phải giết các ngươi.
Tên Diễn Đạo Giả kia rõ ràng đã thua, không ngờ lại hèn hạ vô sỉ xuất thủ, lần này đã lập tức dẫn nổ lửa giận của đệ tử bên biệt viện.
- Hừ, ta chưa nhận thua, vì sao lại nói ta thua? Ngay cả xuống tay cũng không dám, chỉ có thể chứng minh hắn là lợn, đảm lượng cũng là một loại thực lực, chẳng lẽ các ngươi không biết à?
Tên Diễn Đạo Giả kia cười lạnh nói.
Lúc này Long Trần cũng đứng lên, trên hai tay gân xanh nỏi lên, hắn hận không thể hiện tại đi lên, chém chết tên hỗn đản vô sỉ này.
- Họ Lạc, đây là đệ tử của biệt viện các ngươi à?
Long Trần lạnh lùng nói.
- Hừ, trên lôi đài, nào có cách nói nhân từ nương tay, vì thắng lợi, nên không từ thủ đoạn, điều này chỉ có thể chứng minh các ngươi ngu xuẩn, còn không giao điểm công huân ra đây?
Lạc Băng cười lạnh nói.
Sắc mặt Đồ Phương đã biến thành màu đen:
- Long Trần, ngươi nói thế nào?
Ý tứ của Đồ Phương rất rõ ràng, tên này khinh người quá đáng, chỉ cần một câu của Long Trần sẽ đánh bọn họ, dù sao nếu bọn họ động thủ, Lăng Vân Tử tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
- Đưa cho nàng ta đi.
Long Trần lắc đầu, hiện tại vẫn chưa phải lúc trở mặt.
Đồ Phương đành phải đưa lại tám vạn điểm công huân thắng được cho đối phương, nhìn biểu cảm của đám người Đồ Phương, trong lòng Lạc Băng vô cùng thoải mái.
Sở thích lớn nhất trong đời nàng ta chính là nhìn biểu cảm khó chịu của người khác, như vậy nàng ta mới thích, tính cách của nàng ta chính là vặn vẹo như vậy đấy.