Theo một câu của người đó, sắc mặt Long Trần hơi lạnh xuống, Long Trần tuyệt đối được xem như là một hảo thủ đối với khống chế cảm xúc.
Nhưng khi nam tử kia dùng ánh mắt đáng khinh nhìn về phía Đường Uyển Nhi, lập tức cảm thấy sát khí trong lòng bốc lên.
Đối mặt với sự vũ nhục của người khác, Long Trần sẽ chỉ cười trừ, nhưng nếu có người đụng nghịch lân của hắn, hắn sẽ không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Sắc mặt Đường Uyển Nhi cũng lạnh đi, trong mắt đẹp sát khí nhộn nhạo, muốn phi thân lên đài, bỗng nhiên một thanh âm truyền đến:
- Long Trần, để ta xuất chiến đi.
Cốc Dương bỗng nhiên đứng dậy.
Long Trần và Đường Uyển Nhi sửng sốt, tuy Cốc Dương cường đại, có điều hắn không phải Diễn Đạo Giả, hắn mà lên thì xác suất thất bại sẽ cực cao.
Long Trần suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
- Đi đi.
Cốc Dương không khỏi mừng rỡ, hắn vô cùng chờ mong được một mình đánh một trận với vị Diễn Đạo Giả, có điều hắn biết làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng hắn không thể áp chế được chiến ý trong lòng.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Long Trần không nên đáp ứng, bởi vì tuy Cốc Dương cường đại, có điều tỷ lệ thắng không cao, đây chính là liên quan đến tám vạn điểm công huân.
Có điều Long Trần rất hiểu khát vọng trong lòng Cốc Dương, ở trong mắt Cốc Dương, trận chiến này không phải một hồi đánh cược, mà là một hồi chứng minh, hắn muốn tự chứng minh cho bản thân mình biết, mình rốt cuộc là nhân vật cập bậc gì.
Diễn Đạo Giả ở đối diện thấy Đường Uyển Nhi không đi lên, ngược lại phái một vị đệ tử cấp hạch tâm đi lên, không khỏi giận dữ.
Đây rõ ràng là một loại vũ nhục đối với mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Trần và Đường Uyển Nhi, nói:
- Tốt lắm, các ngươi đã muốn chết, vậy thì đừng trách ta.
Cốc Dương đứng trên lôi đài, lạnh lùng nhìn Diễn Đạo Giả đó, nói:
- Hy vọng ngươi chết cũng đừng trách ta.
- Ha ha ha.
Tên Diễn Đạo Giả kia giận dữ tới bật cười:
- Chỉ bằng vào ngươi mà cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn à? Đi chết đi, tên đầu heo này.
Diễn Đạo Giả bỗng nhiên hét lớn một tiếng, khí thế cả người bùng nổ, lực lượng cuồng bạo, khiến lôi đài dưới chân bị giẫm ra hai dấu chân, cả người đã lao nhanh về phía trước, một quyền đánh tới Cốc Dương.
Cốc Dương đã sớm vận chuyển linh khí toàn thân đến cực hạn, quát to một tiếng, phù văn cả người sáng lên, khí tức giống như biển giận tỏa ra, đánh tới một quyền.
Ầm.
Quyền đầu của hai người hung hăng va chạm, toàn bộ lôi đài đều rung chuyển theo, kình phong khủng bố tỏa ra bốn phía, thổi cho quần áo mọi người bay phần phật.
Một kích, qua đi thân hình hai người đều lắc lư, đồng thời lui lại mấy bước, Diễn Đạo Giả kia không khỏi kinh ngạc.
- Không ngờ cũng khá đấy, có điều để ta xem xem ngươi có thể tiếp được mấy quyền của ta.
Diễn Đạo Giả hừ lạnh một tiếng, vung quyền đầu công tới Cốc Dương.
Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Cốc Dương có cơ hội một mình kịch chiến với Diễn Đạo Giả, cả người chiến ý sôi trào, gào thét liền tục, giơ quyền đón đỡ.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Hai người đều là cường giả loại hình lực lượng, quyền cước tương giao, lôi đài chấn động, kình phong đan vào nhau, khiến người ta sợ hãi.
- Cốc Dương mạnh thật, không ngờ có thể đối kháng với một vị Diễn Đạo Giả.
Đường Uyển Nhi không khỏi cảm thán nói.
Phải biết rằng sự cường đại của Diễn Đạo Giả đều là không gì sánh kịp, Cốc Dương có thể kịch chiến mấy chục chiêu mà không bại, đã xem như là bất ngờ rồi.
- Đây chỉ là làm nóng người thôi, hiện tại nói vẫn hơi sớm.
Long Trần lắc đầu, có thể được gọi là Diễn Đạo Giả, sao có thể chỉ có bản lĩnh này?
Bùm.
Quả nhiên sau trăm chiêu, hai người lại va chạm kịch liệt, lại tách ra.
- Cũng không tệ lắm, đã lâu không hoạt động gân cốt, ngươi cho rằng ngươi cho rằng đây là lực lượng của ta à, vậy ngươi sai hoàn toàn rồi, tiếp theo, sẽ cho ngươi thấy lực lượng chân chính của ta - Địa Nham Hộ Thể.
Tên Diễn Đạo Giả kia quát lớn một tiếng, bỗng nhiên chỗ mi tâm một đạo phù văn sáng lên, một cỗ lực lượng cường đại bùng nổ, đại địa rung chuyển.
Mọi người kinh hãi phát hiện, quần áo trên người hắn nổ tung, lộ ra da thịt giống như nham thạch.
Cả người như cao lên một đoạn, đồng thời trên cánh tay lộ ra văn lộ, giống hệt như nham thạch.
- Nham Quyền.
Tên Diễn Đạo Giả kia hét lớn một tiếng, chân giậm mạnh xuống đất, phát ra một tiếng nổ vang, người đã xuất hiện ở trước mặt ở, vung ra một quyền.
- Ầm.
Cốc Dương toàn lực ngăn cản, vẫn bị đánh bay hơn chục trượng, gót chân vừa chạm đất, lại vẫn không thể tá đi được cỗ lực lượng đó, lại lùi tiếp mấy bước mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.
Oa.
Cuối cùng vẫn phun ra một ngụm máu tươi, khiến đám người Đường Uyển Nhi không khỏi biến sắc, một kích này đã khiến Cốc Dương bị thương.
- Không xong rồi.
Tống Minh Viễn không khỏi kinh hãi, một kích đã bị thươngthì còn đánh gì nữa?
- Không sao, Cốc Dương còn có thủ đoạn.
Long Trần an ủi.
Long Trần đã giao thủ với Cốc Dương, hắn biết nhục thân của Cốc Dương vô cùng cường đại, chút thương thế này vẫn chưa ảnh hưởng được tới chiến lực thực tế của hắn.
- Không ngờ ngươi cũng giỏi chịu đòn đây, vậy thì đánh ngươi thành bánh thịt là được rồi.
Tên Diễn Đạo Giả kia lại đánh tới Cốc Dương.
Lúc này Cốc Dương cảm thấy cả người khí huyết nhộn nhạo, có điều chiến ý trong hai mắt lại càng lúc càng thịnh, thấy người đó đánh tới, khóe miệng Cốc Dương hiện lên một nụ cười lạnh.
Không gian giới chỉ khẽ động, trong tay có thêm một thanh trường thương màu vàng, trường thương đó vừa xuất hiện, dưới chân Cốc Dương hơi trầm xuống.
- Tổ huyết gia trì.