Một kiếm này quá khủng bố, đồng thời cũng thầm lấy làm may mắn, may mà mình vừa lên, thái độ khá là khiêm tốn, nếu không Nhạc Tử Phong sẽ không nhắc nhở hắn.
- Cẩn thận.
Ngay khi Triệu Khiêm rút lui, một đạo công kích sắc bén nhắm thẳng tới bụng hắn, hắn thậm chí có thể cảm nhận được một thanh trường kiếm đã dí lên người mình.
Keng.
Triệu Khiêm dùng hết sức, hóp bụng lại, đồng thời trường thương trong tay toàn lực ngăn cản, cuối cùng khi lợi nhận sát người, cản được một kiếm đó.
Có điều tuy cản được, cả người lại bị lực đạo trên thân kiếm chấn cho bay xéo ra, chân Triệu Khiêm vừa chạm đất, đột nhiên trên cổ lạnh toát, một thanh trường kiếm đã kề lên cổ hắn.
- Ngươi thua rồi.
Toàn trường là một mảng tĩnh mịch, bất luận là đệ tử biệt viện hay là người bên Lạc Băng, đều nhìn vào trong sân với vẻ không dám tin.
Nhạc Tử Phong đứng bên cạnh Triệu Khiêm, trường kiếm trong tay đã kề lên cổ Triệu Khiêm, chỉ cần hắn hơi dùng lực một chút, đầu của Triệu Khiêm sẽ rơi xuống đất.
Trong mắt Long Trần hiện lên một tia tán thưởng, nhẹ nhàng nói với Đường Uyển Nhi:
- Nhạc Tử Phong này là kỳ tài, hắn đã bước vào cánh cửa kiếm đạo, tương lai sẽ là nhân vật rất khá.
Phải biết rằng kiếm tu vô cùng ít, tuy người dùng kiếm rất nhiều, nhưng đại đa số người chỉ coi kiếm là binh khí, chứ không phải sinh mệnh.
Cho nên mỗi một kiếm tu đều đáng để tôn kính, bởi vì kiếm đạo của bọn họ, phải tự mình đi lĩnh ngộ, không thể nhờ người khác giúp.
Nếu không với thiên phú của Nhạc Tử Phong, Lăng Vân Tử đã sớm thu hắn làm đồ đệ, nhưng kiếm tu khác với người tu hành khác, vốn không có cách nói truyền thụ y bát.
Cho dù có mười vạn kiếm tu, kiếm đạo mà bọn họ tu đều khác nhau, bởi vì con đường của mỗi kiếm tu đều là tự mình lĩnh ngộ.
Đường Uyển Nhi cũng không khỏi gật đầu, không ngờ Nhạc Tử Phong này bình thường khiêm tốn, không ngờ lại một phát trở nên cường đại như vậy.
Có điều Long Trần và Đường Uyển Nhi đều biết, sự trưởng thành kinh người của Nhạc Tử Phong tuyệt đối có liên quan tới chính tà đại chiến lần này, hắn là trong sinh tử đã ngộ đạo kiếm đạo của mình.
Ba chiêu đánh bại một đệ tử cấp hạch tâm, hơn nữa xuất thủ không hề có một tia hỏa khí, hiển nhiên là có dư lực, chiến lực như vậy đã chấn nhiếp mọi người.
Triệu Khiêm thở dài, gật đầu nói:
- Ta thua rồi, cảm tạ các hạ đã thủ hạ lưu tình.
Nhạc Tử Phong lật tay cắm trường kiếm vào vỏ kiếm sau lưng, xoay người nhảy xuống lôi đài, đứng vào trong đám người sau lưng Long Trần.
Đám Đồ Phương trưởng lão không khỏi mừng rỡ, Nhạc Tử Phongnày không ngờ lặng lẽ quật khởi, thật sự quá cường đại, biệt viện lại có thêm cao thủ trẻ tuổi, sau này trong cuộc chiến xếp hạng biệt viện, tuyệt đối là một trợ lực lớn.
- Ê ê, xin người nào đó tự giác một chút, đừng cứ chờ người khác phải giục, sao lại không có một chút liêm sỉ nào nhỉ, mau lên, đưa tiền phải nhanh, mặt mày phải tươi.
Quách Nhiên bên cạnh Long Trần đã cao giọng hô lên.
Lạc Băng vừa từ trong khiếp sợ khôi phục lại, liền nghe thấy tiếng kêu kiêu ngạo của Quách Nhiên, chọc cho nàng ta tức tới muốn bóp chết tiểu tử này.
Lạc Băng ném minh bài của mình tới, Đồ Phương cười tiếp nhận, lại lấy tám vạn điểm công huân điểm công huân.
Hiện giờ đã là lần thứ ba lấy điểm công huân rồi, đối phương đã thua ba trận, cộng lại thì đã thua hai mươi tư vạn điểm công huân.
Cho dù Lạc Băng là đệ nhất nhân dưới chưởng môn của Biệt viện ba mươi sáu, gia tài giàu đó, có điều cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Phải biết rằng Đồ Phương thân là trưởng lão chấp pháp, điểm công huân một năm cũng chỉ có hơn hai vạn mà thôi, những điểm công huân này bình thường còn cần đổi một số tiêu hao phẩm, cho nên điểm công huân của hắn cũng không nhiều.
Đây chủ yếu là do Đồ Phương trưởng lão tính tình chính trực, khinh thường dùng thủ đoạn để kiếm lợi ích cho mình, trên thực tế của cải của Tôn trưởng lão người ta dường như còn nhiều hơn Đồ Phương, có điều chút của cải này của hắn đều để lại cho Long Trần rồi.
Có lẽ đây là số mệnh, bản thân sử dụng một số thủ đoạn mờ ám, thứ kiếm được cuối cùng vẫn dùng để bồi dưỡng đệ tử biệt viện.
Lạc Băng quyền cao chức trọng, bình thường lại biết kiếm ăn, trong Biệt viện ba mươi sáu vốn không có bất kỳ một trưởng lão nào không bị nàng ta hoạnh họe.
Cho nên tài sản của nàng ta quả thực là lớn tới dọa người, nhưng cho dù là như vậy, một phát mất hai mươi bốn vạn tích phân, cũng khiến nàng ta đau lòng không thôi, đó chính là điểm công huân mà một số trưởng lão có kiếm tới chết cũng không có được.
Tiếp theo Lạc Băng liền hạ quyết tâm, liên tục khởi xướng bốn lần khiêu chiến, toàn bộ đều là chiến đấu đệ tử cấp hạch tâm.
Bên Long Trần cũng không sai phái bất kỳ ai, phàm là đệ tử cấp hạch tâm, ai thích lên thì lên, dù sao thắng thì được tiền, thua thì trả lại chút cũng chẳng sao, tận lực để những người tương đối yếu kém rèn luyện một chút.
Kết quả sau bốn trận chiến, đám gia hỏa này cũng không chịu thua kém, chỉ có một tên vận khí không tốt, thua một chiêu bị đánh rơi xuống lôi đài, bại trước đối thủ, còn lại thì toàn thắng.
Bảy trận thắng sáu, thu vào bốn mươi tám vạn điểm công huân, Đồ Phương trưởng lão tận lực muốn bản thân biểu hiện bình thản một chút, nhưng hưng phấn hưng phấn đó của hắn đã bán đứng hắn rồi.
Sắc mặt Lạc Băng cực kỳ khó coi, rõ ràng cảnh giới và chiến lực đều ép chết đối phương, lại vẫn thất bại, khiến Lạc Băng tức tới muốn giết người.
Nhìn điểm công huân trong minh bài của minh bài ào ào chạy ra ngoài, máu trong lòng Lạc Băng cũng chảy rào rào, đó chính là tích góp hơn nửa đời người của nàng ta rồi.
Nếu mình thật sự không thể đạt được mục đích, những điểm công huân này cũng thực sự phải mất đi một cách vô ích, hít sâu một hơi, trong mắt Lạc Băng hiện lên một tia âm độc, lén nói nhỏ vài câu với một nam tử ở bên cạnh.
Nam tử đó gật đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười âm trầm, phi thân nhảy lên lôi đài, lạnh lùng nhìn mọi người một cái.
- Bản nhân là một Diễn Đạo Giả, hướng tới các ngươi mà khiêu chiến, cô bé xinh đẹp kia đi lên đi, đại gia nhìn trúng ngươi.
Nghe thấy những lời này của người đó, mắt Long Trần nhíu lại, sâu trong đồng tử hiện lên một tia sát ý.