Ví dụ trước mắt chính là chứng minh tốt nhất, đại hán khôi ngô đó bất luận là tu vi hay chiến lực, đều cao hơn Chu Phong một bậc.
Nhưng ở trước mặt loại công kích như không muốn sống này của Chu Phong, lập tức trở nên bó tay bó chân, lo trước lo sau, tuy có một thân bản sự lại không thể phát huy ra được.
Cũng như Long Trần từng nói với bọn họ: Hai người đối chiến, thường thường người càng sợ chết thì lại càng chết nhanh.
Chỉ có siêu thoát khỏi sự trói buộc của tử vong, thoát khỏi sự sợ hãi của tử vong, mới có thể khiến bản thân trở nên bình tĩnh tuyệt đối, có thể cảm nhận được biến hóa của cảnh vật chung quanh, bắt giữ được mỗi một sơ hở của kẻ địch, phát huy ra lực lượng cường đại nhất.
Lấy yếu thắng mạnh không phải thật sự là lấy yếu thắng mạnh, mà là phát huy ra chỗ mạnh nhất của mình trăm phần trăm, để công kích chỗ yếu nhất của đối phương.
Công pháp, chiến kỹ, tu vi, lực lượng, tâm trí, ý chí, trên giá trị bình quân thì Chu Phong đều yếu hơn xa đối phương.
Nhưng Chu Phong bằng vào sự cường hãn của ý chí, triệt để phá huỷ lòng tin của đối phương, khiến chiến lực của đối phương giảm xuống thẳng tắp, dĩ điểm phá diện (dùng điểm phá bề mặt) điển hình.
Đại hán khôi ngô đó trừ chiêu thứ nhất chiếm thượng phong ra, sau chiêu thứ hai đã bước vào vết xe đổ của vị đệ tử thứ nhất.
Bởi vì Chu Phong chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn, lấy mạng đổi mạng, đặc biệt là sắc mặt của Chu Phong thủy chung vẫn bình tĩnh, so với vẻ mặt dữ tợn thì càng dọa người hơn.
Đường Uyển Nhi không khỏi lắc đầu, nhìn nhìn Long Trần, lúc trước đệ tử kia học được bảy tám phần tư thế.
Mà Chu Phong này không ngờ lại học được tới chín phần biểu cảm của Long Trần, sự bình tĩnh chấn nhiếp lòng người đó quả thực quá giống.
Đường Uyển Nhi nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn cười, trong các đệ tử của biệt viện, cơ hồ tất cả mọi người đều coi Long Trần là thần tượng, kỳ thật không ai biết, Long Trần vẫn chưa tới mười bảy tuổi, so với nàng ta thì còn nhỏ hơn một tuổi.
Chỉ có điều Long Trần mang theo sự trầm ổn và bình tĩnh không tương xứng với tuổi của hắn, còn có trí tuệ vượt xa bạn cùng lứa tuổi, cho nên mọi người đều cho rằng hắn có thể đã hơn hai mươi tuổi rồi.
Nhìn Long Trần thoải mái tựa vào ghế, trong lòng Đường Uyển Nhi không khỏi cảm thấy ấm áp, cảm giác có Long Trầnở bên cạnh thật tốt.
Nàng ta phát hiện mình càng lúc càng dựa vào Long Trần, giống như chỉ cần có Long Trần bên cạnh, cho dù trời sập xuống thì vai hắn cũng có thể đỡ được.
Ầm.
Trên lôi đài lại có tiếng nổ vang, lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Uyển Nhi, vội vàng nhìn lên trên lôi đài, chỉ thấy cánh tay trái của Chu Phong rủ xuống, gãy thành mấy khúc.
Mà hán tử khôi ngô ở đối diện một tay ôm yết hầu, máu tươi từ kẽ tay trào ra, vẻ mặt sợ hãi.
- Ngươi thua rồi.
Tuy cánh tay Chu Phong gãy thành mấy đoạn, nhưng mặt hắn vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì, một thanh trường kiếm chỉ vào đối phương, lạnh lùng nói.
Toàn trường là một mảng yên tĩnh, một chiêu vừa rồi mọi người đều nhìn thấy rất rõ, Chu Phong dùng cánh tay đỡ một kích của đối phương, trường kiếm lại cắt qua yết hầu đối phương.
Nếu trường kiếm của Chu Phong vươn thêm một chút về phía trước, như vậy không phải là cắt đứt yết hầu, mà là đầu người rơi xuống đất rồi.
Yết hầu người đó bí cắt đứt, đã không nói ra lời, hai mắt toàn là vẻ kinh sợ, vội vàng nhảy xuống lôi đài.
Hắn vừa xuống, lập tức có người tiến lên cấp cứu, một vị Mộc tu giả đi tới cầm máu chữa thương cho hắn.
Nếu là phàm nhân bị cắt đứt yết hầu, trên cơ bản là chắc chắn sẽ phải chết, có điều đối với người tu hành mà nói, có thể giảm tốc độ chảy của máu, không tính là gì cả.
Chỉ có điều trên cổ xuất hiện một vết thương, người đó người đó hoảng hốt, hơn nữa là tìm được đường sống trong chỗ chết, sao còn dám ở lại trên lôi đài.
Theo người này bị thua, khiến trong lòng những đệ tử của Biệt viện ba mươi sáu trầm xuống, đám gia hỏa này quá độc ác rồi.
- Hỗn đản, các ngươi ác lắm.
Lạc Băng tức giận đến xanh mặt, phương thức chiến đấu như vậy, bọn họ căn bản không am hiểu.
- Ác á?
Long Trần cười cười một cách khinh thường:
- Thế mà cũng là ác à, vậy chỉ có thể chứng tỏ ngươi rất ngây thơ và vô tri.
Ngươi có thể hỏi mỗi một huynh đệ bên cạnh ta, có ai không phải là từ trong đống người chết mà bò ra, đối dịch cùng cấp, có ai mà không giết cả trăm người.
Chi chiến đấu vượt cấp chỉ là chuyện cơm bữa thôi, chúng ta đều là trên đường đi đạp thi cốt và huyết nhục của đệ tử tà đạo mà tiến tới.
Khi chúng ta đối mặt với khảo nghiệm của máu và lửa, các ngươi ai nấy đều nằm trong lọ mật mà làm nũng, các ngươi có tư cách gì mà so sánh với chúng ta? Còn dám xem thường chúng ta? Thật là buồn cười!
Theo lời nói của Long Trần vang lên, các đệ tử biệt viện đều cảm thấy kiêu ngạo từ nội tâm, bọn họ cảm thấy máu của mình lại nóng lên, giống như lại nhớ tới cảnh cùng Long Trần chinh chiến sa trường.
- Nói ít thôi, trận thứ hai ngươi lại thua rồi, mau trả tiền đi!
Long Trần mắng thầm mình đi phí lời với nàng ta làm gì, các ngươi không phải tới để tát vào mặt chúng ta à, vậy đến đây đi.
- Yên tâm, Lạc Băng ta tuyệt đối sợ không đi quỵt một tên ăn mày.
Lạc Băng hừ lạnh một tiếng, ném minh bài của mình tới, để Đồ Phương trưởng lão tự lấy.
Một là nàng ta tin Đồ Phương không dám lấy quá một điểm công huân của nàng ta, ngoài ra còn có một điểm, tự mình làm, loại cảm giác cắt thịt này thực sự không dễ chịu gì.
Khi minh bài trở lại trong tay Lạc Băng, trên đó đã lại mất đi tám vạn điểm công huân.
Tuy Lạc Băng cực lực giả vờ bộ dạng lạnh lùng, có điều khóe miệng đã run run, chứng tỏ tâm tình của nàng ta không được tốt cho lắm.
- Hừ, trận tiếp theo, chúng ta đổi cấp bậc khác, đệ tử hạch tâm xuất chiến.