- Cút đi, tên đầu heo này.
Khi Triệu Bình nhảy lên lôi đài, trong lòng vốn không khỏi thấp thỏm, hắn biết trận chiến này ý nghĩa trọng đại, chỉ có thể thắng chứ không thể bại, nhưng hắn thật sự không chịu được sự nhục mạ của đối phương.
Nhưng vào khoảnh khắc hán tử cao gầy đánh tới, thấp thỏm và bực bội trong lòng hắn trong nháy mắt liền biến mất, máu trên người bị khí thế của đối phương ảnh hưởng, lập tức nóng lại, giống như lại quay về chính tà đại chiến lúc trước.
Nhìn ánh mắt của Triệu Bình, trên mặt Long Trần hiện lên một nét cười, đúng rồi! Chính là ánh mắt này, chính là cảm giác này, chính là lộ số này, đi thôi!
- Giết!
Bỗng nhiên Triệu Bình gầm lên một tiếng, một cỗ khí cơ vô cùng hung lệ trong nháy mắt đã khóa chết hán tử cao gầy đó, giống như một con hung thú, đánh tới.
Keng.
Một tiếng keng vang lên, tia lửa văng khắp nơi, trường đao của Triệu Bình và trường kiếm của hán tử cao gầy va chạm với nhau, phát ra một tiếng nổ vang.
Khí kình bùng nổ, khiến mọi người bất ngờ là, hán tử cao gầy nhìn thì mạnh hơn một bậc không ngờ lại cân sức ngang tài với Triệu Bình, hai người đều lui về phía sau mấy bước.
Có điều đám trưởng lão như Đồ Phương, ánh mắt cực kỳ sắc bén, liếc một cái là có thể nhìn ra manh mối.
Luận đến chiến lực thực tế, Triệu Bình quả thật kém hán tử cao gầy một bậc, có điều ý chí dũng mãnh không sợ chết mà Triệu Bình thể hiện ra trước khi xuất thủ đã áp chế đối phương.
Đó là ý chí đến từ sâu trong xương tủy, đó là lợi nhận vô hình được ma luyện ra sau khi trải qua lịch luyện tử vong chân chính.
Trong nháy mắt Triệu Bình phóng thích ý chí của mình, hán tử cao gầy liền cảm thấy mình giống như bị một con hung thú viễn cổ nhìn chằm chằm, trong lòng run rẩy, đồng thời một cỗ uy hiếp tử vong mãnh liệt tràn ngập trong lòng hắn.
Trong nháy mắt đó hắn cảm thấy mình không phải đang chiến đấu với một người, mà là đang chém giết với một con hung thú vô tình.
Trên khí thế, hán tử cao gầy bị Triệu Bình áp chế, trong lòng hắn xuất hiện sợ hãi, cho nên chiến lực rõ ràng cao hơn đối phương, nhưng vì sao lại vẫn đánh ngang tay.
- Chết.
Sau khi Triệu Bình đánh ra một đao, liền hét lớn một tiếng, trường đao trong tay vẽ ra một đường cong rất dài, chém xuống hán tử cao gầy một cách vô tình, tràn ngập khí thế thẳng tiến không lùi.
Đám người Đường Uyển Nhi đầu tiên là sửng sốt, cảm thấy tư thế này có chút quen thuộc, về sau lại bừng tỉnh đại ngộ, Triệu Bình cũng dùng đao, tư thế của một đao đó rõ ràng chính là bắt chước Long Trần.
Tuy uy lực kém hơn rất nhiều, có điều bởi vì ngoan kình từ trong xương tủy, tư thế học cũng ra ngô ra khoai, tràn ngập một loại bất khuất không thành công thì thành nhân.
- Hỗn đản, ngươi điên rồi à, chúng ta đây là đang tỷ thí.
Hán tử cao gầy đó ngay lập tức cảm nhận được một cỗ sát cơ mãnh liệt đang tỏa định hắn, Triệu Bình căn bản chính là muốn giết hắn, không khỏi hét lên sợ hãi.
Triệu Bình căn bản chẳng buồn để ý tới hắn, trường đao trong tay không hề do dự, hung hăng chém xuống.
Bùm.
Lại một tiếng nổ vang, hán tử cao gầy thất kinh, miễn cưỡng cố đỡ một kích, người lại bị đánh bay.
- Ngu xuẩn, đừng để bị hắn dọa, tỉnh táo lại đi.
Thấy hán tử cao gầy đó tuy có một thân chiến lực, lại bởi vì đã sợ tới vỡ mật, không ngờ không thể phát huy ra thực lực bình thường, Lạc Băng không khỏi tức giận mắng to.
Đáng tiếc sự thật chứng minh có mắng chửi người cũng vô dụng, hán tử cao gầy đó trong công kích tàn nhẫn của Triệu Bình, liên tục thối lui.
Triệu Bình đao nào cũng ác, chiêu nào cũng nhanh, chuyên môn nhằm vào chỗ yếu hại của hán tử cao gầy mà chào hỏi, nếu hơi vô ý chút sẽ bỏ mạng tại chỗ.
Nhìn Triệu Bình càng đánh càng hăng, đám Đồ Phương trưởng lão không khỏi cảm khái, dưới sự dẫn dắt của Long Trần, toàn bộ biện việt đã không có kẻ hèn.
Trải qua chính tà đại chiến lần trước, dưới sự áp bức sinh tử cực độ, người ý chí hơi kém đều đã chết, mà người sống sót thì toàn bộ đều là cường giả trong cường giả, không có bất kỳ may mắn gì mà nói.
Hiện giờ Biệt viện ba mươi sáu chính là một ví dụ rất tốt, bọn họ cường đại là đúng, nhưng bọn họ từ trong xương tủy không có loại ý chí không sợ không ngại này.
Giống như đệ tử biệt viện khoá trước, đại chiến với đệ tử tà đạo, rõ ràng chiếm ưu thế trên nhân số, cuối cùng lưỡng bại câu thương lại đã xem như là chiến quả không tồi, đại đa số đều bị vây trong thế yếu tuyệt đối, nói trắng ra thì chính là thua rồi.
Hiện giờ dưới sự dẫn dắt của Long Trần, nhân vật hoàn toàn thay đổi, chính đạo thành sói, mà tà đạo thì thành dê.
Ầm.
Nam tử cao gầy càng đánh càng sợ, hắn đã xác định Triệu Bình chính là muốn mạng của hắn, dưới kinh hồn táng đảm, trực tiếp bị Triệu Bình một đao chém bay.
Nam tử cao gầy phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay xuống lôi đài, nhưng sau khi bay xuống, hắn chẳng những không hề cảm thấy không cam lòng và phẫn nộ, ngược lại trên mặt hiện lên một tia thoải mái và lấy làm may mắn.
Bốp.
Hán tử cao gầy vừa đứng lên, chưa kịp lên tiếng, Lạc Băng đã tát một cái vào mặt hắn.
- Đồ nhát gan đáng chết, mặt mũi của chúng ta bị ngươi làm mất hết rồi.
Lạc Băng tức giận đến sắc mặt xanh mét, trận chiến này thua rất uất ức.
Nam tử cao gầy đó trực tiếp bị nàng ta tát bay, chết ngất đi, đệ tử khác thấy thế, không khỏi run run.
Có điều bọn họ cũng cảm thấy hán tử cao gầy này rất không ra gì, không ngờ bị người ta dọa cho sợ tới vỡ mật, tuy có một thân bản sự lại không sư ra được, trên mặt toàn là vẻ khinh thường.
- Ê, đừng chỉ lo đánh trẻ con, thua rồi thì thanh toán đi chứ.
Long Trần thúc giục, đã nói lần náo tính tiền lấy ấy mà.
Sắc mặt Lạc Băng tái mét, trong tay xuất hiện một khối minh bài màu lam, rung tay ném về phía Đồ Phương.
- Không phải là tám vạn điểm công huân thôi à, Lạc Băng ta không quan tâm, tự quẹt đi.
Đồ Phương tiếp nhận minh bài của Lạc Băng, cũng lấy ra minh bài của mình, quẹt một cái lên minh bài của nàng ta, nhập vào con số, lấy tám vạn điểm công huân từ minh bài của Lạc Băng.
Vốn trong minh bài của Đồ Phương chỉ có bảy vạn điểm công huân, hiện giờ lập tức biến thành mười lăm vạn.
Ngay cả Đồ Phương cũng không khỏi cảm thán, Biệt viện ba mươi sáu người ta gia tài lớn thật, tám vạn điểm công huân cũng không coi ra gì.
Có điều có coi ra gì hay không thì phải hỏi bản thân Lạc Băng, sau khi thu hồi minh bài, bên trong thiếu tám vạn điểm công huân, nàng ta cảm thấy trong lòng như đang nhỏ máu.
Có điều nàng ta lại không thể thể hiện ra, còn phải giả vờ như bất cần, thản nhiên nói:
- Trận tiếp theo.