Sắc mặt Lạc Băng cực kỳ khó coi, nàng ta có chút đơ rồi, Tam Hoa Thông Cân Đan cực kỳ quý giá đó, Long Trần không ngờ lại có thể lấy ra nhiều như vậy, điều này khiến trong đầu nàng ta lập tức trở nên trống rỗng.
Hiện giờ những lời trào phúng lúc trước của nàng ta toàn bộ đều biến thành tự tát vào mặt mình, nhưng nàng ta lại không thể yếu về khí thế, trong nhất thời trở nên đã đâm lao thì phải theo lao.
- Trên người ta không có nhiều Tam Hoa Thông Cân Đan như vậy, ngươi đổi cái khác đi.
Lạc Băng cảm thấy mặt nóng rát, trong lòng hận chết Long Trần.
- Cũng được, các ngươi đều là đại nhân vật, không có những thứ rác rưởi, Đồ Phương trưởng lão, Tam Hoa Thông Cân Đan này có thể đổi được ở phân viện không?
Long Trần quay đầu lại nói với Đồ Phương.
Đồ Phương trong nhất thời cũng không biết trong hồ lô của Long Trần bán thuốc gì, đành phải đáp:
- Tam Hoa Thông Cân Đan này thuộc về đan dược hi hữu, chỉ có biệt viện xếp hạng trong top 50 mới được phát với số lượng hạn chế.
Sau top 50 thì không cần phải nghĩ, về phần đổi à, cũng có thể, có điều không mở ra cho đệ tử, chỉ có cường giả cấp trưởng lão mới được thôi.
Nghe nói một viên Tam Hoa Thông Cân Đan, cần tiêu hao một ngàn điểm công huân, nếu đổi thành tích phân, tương đương với một trăm vạn tích phân.
Đám người Đường Uyển Nhi giật nảy mình, một viên đan dược bằng một trăm vạn tích phân, ở đây đại đa số người có bán hết tài sản cũng không mua nổi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Long Trần, cảm thấy Long Trần quả thực chính là thần, làm chuyện gì cũng bất ngờ như vậy, Tam Hoa Thông Cân Đan của hắn rốt cuộc là từ đâu mà có?
Tất nhiên là Long Trần sẽ không nói những dược liệu này là một người tốt tặng cho hắn, hắn sẽ giữ kín bí mật này ở trong bụng.
- Thế à?
Long Trần trầm ngâm một chút nói:
- Vậy cũng được, tám mươi viên Tam Hoa Thông Cân Đan, chính là tám vạn điểm công huân của ngươi. Đồ Phương trưởng lão, điểm công huân này có thể giao dịch không.
Long Trần nói.
- Được, toàn bộ phân viện đều thông dụng.
Đồ Phương gật đầu nói.
- Vị kia, ngươi nói sao, rốt cuộc là có đấu hay không đây? Ngươi thắng thì ta cho ngươi tám mươi viên Tam Hoa Thông Cân Đan, nếu ngươi thua thì đưa ta tám vạn điểm công huân.
Long Trần nhìn Lạc Băng nói.
- Không thành vấn đề, chúng ta chơi với các ngươi.
Lạc Băng cười lạnh nói.
Nói thật, nàng ta thật sự không có nhiều Tam Hoa Thông Cân Đan như vậy, cho dù là toàn bộ biệt viện của bọn họ cũng chưa chắc đã có được từng ấy, mỗi lần đều phải đi đổi.
Cho nên nàng ta vui vẻ tiếp nhận đề nghị này của Long Trần, nàng ta có lòng tin tuyệt đối với người bên mình.
- Được, vậy bắt đầu đi, trận đầu là cấp bậc gì, các ngươi cứ chọn, tuy các ngươi cũng không tính là khách, có điều, chúng ta không bắt nạt các ngươi, cho các ngươi quyền chủ động.
Long Trần tựa vào ghế, lười biếng nói.
- Không cần chọn, chúng ta đấu từ thấp đến cao, trận đầu chính là chiến đấu cấp đệ tử ngoại môn, ai lên?
Lạc Băng hừ lạnh một tiếng, hô về phía đệ tử đằng sau.
- Để đệ tử.
Nói xong, một nam tử cao gầy nhảy lên lôi đài, khiến mọi người giật mình là, tên đệ tử đó không ngờ lại đạt tới Dịch Cân ngũ trọng thiên.
Mà bên Long Trần, tất cả đệ tử ngoại môn đều là Dịch Cân tam trọng thiên, không có một ai bước vào Dịch Cân trung kỳ cả.
Tên nam tử cao gầy kia nhìn lướt qua đám người Long Trần với vẻ khinh miệt, cười lạnh nói:
- Ai lên tìm chết nào?
- Long Trần, làm sao bây giờ để ai lên?
Đường Uyển Nhi có chút khẩn trương, nói khẽ.
Phải biết rằng những đệ tử đối diện, đều là tinh anh trong tinh anh, khí tức vô cùng cường đại, bên biệt viện rõ ràng yến hơn hẳn.
Mấu chốt nhất là, đệ tử ngoại môn là mắt xích yếu nhất của bên bọn họ, bởi vì đãi ngộ của đệ tử ngoại môn thật sự quá thấp.
- Không cần sợ, ai lên cũng được, dù sao kết quả đều như nhau!
Long Trần thơ ơ nói.
- Sao, sợ rồi à? Ha ha ha, các ngươi quả nhiên chính là một đám lợn yếu đuối.
Hán tử cao gầy ngửa mặt lên trời cười to.
- Muốn chết.
Bỗng nhiên một tiếng gầm vang lên, một thân ảnh phi thân lên lôi đài, Long Trần nhận ra, là người dưới tay Cốc Dương.
- Để Triệu Bình ta lĩnh giáo cao chiêu của ngươi.
Nam tử đó quát lên.
Hán tử cao gầy nói với vẻ khinh thường:
- Chỉ bằng một Dịch Cân sơ kỳ nho nhỏ như ngươi à, có tư cách gì mà lĩnh giáo cao chiêu của ta, cút đi.
Hán tử cao gầy quát lạnh một tiếng, cả người đã lao về phía Triệu Bình, loại tỷ thí này không cần có người hô bắt đầu, chỉ cần lên đài thì chính là chiến đấu bắt đầu.
Hán tử cao gầy đó cực kỳ cường đại, vừa lao ra, khí thế cả người đã bùng nổ, khí tức cường đại khiến không gian chấn động.
- Mạnh quá.
Đám người Đường Uyển Nhi không khỏi biến sắc, Biệt viện ba mươi sáu thật sự quá cường đại, chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy, quả nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo.
Khí tức của bọn họ cực kỳ vững chắc, không hề có chút phập phù, trên người lờ mờ mang theo uy áp, khiến người ta hít thở khó khăn, cái này nhất định có liên quan tới công pháp mà hắn tu tập.