Tu hành, cảnh giới thứ nhất là Tụ Khí, cảnh giới thứ hai là Ngưng Huyết, dùng khí nuôi máu, dùng máu sinh thịt, khiến lực lượng cơ nhục đạt đến cực hạn.
Nhưng chỉ cơ nhục cường đại thì căn bản cũng vô dụng, cơ nhục có thể phát huy ra lực lượng bao lớn, vậy thì phải xem gân mạch của một người dẻo dai bao nhiêu.
Không có gân, cơ nhục có cường đại tới mấy cũng là thịt chết, cho nên Dịch Cân đứng ở cảnh giới thứ ba, giống như lạch trời, cản giữa con đường tu hành.
Cho nên Dịch Cân cảnh đối với người tu hành mà nói là rất quan trọng, gân mạch cứng thì mới có thể phát huy ra lực lượng chân chính của nhục thân.
Mà Tam Hoa Thông Cân Đan không đề thăng cảnh giới, chỉ chuyên môn tẩm bổ kinh mạch, đối với cường giả Dịch Cân cảnh mà nói, đó quả thực là thần dược.
Nhưng Tam Hoa Thông Cân Đan cực kỳ quý giá, cho dù là Biệt viện ba mươi sáu, một đệ tử cấp hạch tâm, một tháng cũng chỉ có thể lĩnh mười viên mà thôi, đệ tử nội môn thì một tháng chỉ có một viên.
Về phần đệ tử ngoại môn, căn bản là không có được đan dược tốt như vậy, chỉ có thể tìm đan dược khác thay thế, đan dược như vậy, chỉ có biệt viện thuộc top 50 mới có, theo lý thuyết thì bọn Long Trần chắc ngay cả nghe cũng chưa được nghe nói tới mới đúng chứ.
Đừng nói là Lạc Băng, ngay cả đám người Đồ Phương trưởng lão cũng cảm thấy bất khả tư nghị, Tam Hoa Thông Cân Đan đó hắn cũng thấy rồi, nhưng Long Trần là từ đâu mà có?
Tuy nghe nói hình như Long Trần biết luyện đan, hắn cũng không quá tin Tam Hoa Thông Cân Đan này là Long Trần luyện chế, bởi vì cho dù là Đan Sư dày dạn kinh nghiệm, cũng rất khó luyện chế ra Tam Hoa Thông Cân Đan thượng phẩm.
- Đúng vậy, chính là Tam Hoa Thông Cân Đan, chỗ ta là thâm sơn cùng cốc, cũng thật sự không có thứ gì hay, chỉ có thể lấy chút đồ ăn vặt ra cược chơi thôi.
Long Trần nói xong, trong tay lại xuất hiện thêm mấy viên Tam Hoa Thông Cân Đan, vươn tay ra ném một viên Tam Hoa Thông Cân Đan vào miệng.
Răng rắc răng rắc.
Giống như ăn đậu đường, bộ dạng thoải mái thích ý, ngay cả trên mặt Đồ Phương cũng run rẩy, đúng là bại gia tử.
Tam Hoa Thông Cân Đan đó cần phó dược khác để dùng kèm, càng cần Long Tu Căn Thủy làm thuốc dẫn, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Long Trần ăn như vậy, ngay cả một nửa dược lực cũng không hấp thu được, cho nên một đám trưởng lão đều cảm thấy đau lòng.
Kỳ thật trong lòng Long Trần cũng rất đau, mệt tới ngắc ngoải, tổng cộng mới luyện được hơn mười viên, quan trọng nhất là, hắn vẫn chưa tiến vào Dịch Cân cảnh.
Viên Tam Hoa Thông Cân Đan này đúng là ăn như đậu đường, không có một chút hiệu quả nào, hiệu quả duy nhất chính là ra vẻ khệnh khạng.
- Ê ê, sao nào? Rốt cuộc có đánh cuộc hay không đây? Không phải chỉ là chút đồ ăn vặt thôi ư, sao lại biến thành như chết chồng thế, bày ra cái vẻ mặt quả phụ khó coi, không cược thì có thể cút đi.
Lúc này, Quách Nhiên đứng bên cạnh Long Trần lập tức tận dụng cơ hội.
Có Long Trần ở bên cạnh, châm chọc khiêu khích một cường giả Tiên Thiên cảnh, đây chính là cơ duyên rất lớn.
Ngày sau có thể bốc phét với bạn bè: Lão tử lúc còn là Dịch Cân cảnh đã dám chỉ vào mũi Tiên Thiên cảnh mà mắng, nàng ta còn không dám cãi lại.
Sắc mặt Lạc Băng trầm xuống:
- Hừ, Tam Hoa Thông Cân Đan mà thôi, ở biệt viện các ngươi là bảo bối, ở biệt viện chúng ta lại không tính là gì, nói đi, ngươi muốn cược thế nào?
Long Trần lắc đầu:
- Bảo bối với không bảo bối cái gì, sao ta nghe không hiểu, đã nói là đồ ăn vặt thôi mà.
Nói xong, Long Trần lấy ra ba bình ngọc cao một thước, nở nắp bình, một cỗ đan hương nồng đậm tỏa ra, khiến mọi người biến sắc.
Mùi này chính là mùi của Tam Hoa Thông Cân Đan, Long Trần lắc lắc bình ngọc, chứng tỏ bên trong rất đầy, lại ở trong mỗi bình ngọc đổ ra mấy viên đan dược, cho mọi người xem, đó quả thật đều là Tam Hoa Thông Cân Đan, viên nào viên nấy đều mang theo đan, tất cả đều là thượng phẩm.
Kỳ thật Long Trần trước khi Lạc Băng phát ra lời khiêu chiến đã đoán được hậu quả rồi, thế là liền chia những Tam Hoa Thông Cân Đan đã luyện chế ra để vào trong mấy cái bình.
Trên thực tế trong mấy bình đó đều là chứa đan dược khác, chỉ có điều là dược tính gần giống với Tam Hoa Thông Cân Đan.
Mà Tam Hoa Thông Cân Đan Long Trần bỏ vào đều ở miệng mình, che giấu đi đan dược khác, kỳ thật nếu tách biệt cẩn thận, vẫn có thể nhìn ra manh mối.
Có điều tất cả mọi người đều bị Long Trần vào trước là chủ dẫn lầm đường, bởi vì hắn thật sự coi Tam Hoa Thông Cân Đan là đồ ăn vặt, tất nhiên tin vào động tác về sau của Long Trần.
Sau khi chứng minh xong, Long Trần cất đan dược di, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lạc Băng, nói:
- Kỳ thật vừa rồi ta là bốc phét đấy, ngươi cũng đừng quá để ý, Tam Hoa Thông Cân Đan của ta cũng không phải có quá nhiều, cũng chỉ hơn tám trăm viên thôi.
- Hơn tám trăm viên.
Cho dù Lạc Băng là cường giả Tiên Thiên cảnh, cũng không khỏi tim đập thình thịch, nhìn Long Trần với vẻ không dám tin.
- Nếu chia ra mười trận, vậy thế này đi, một lần tám mươi viên nhé, thế nào?
Long Trần vô cùng hào phóng nói.
- Cái này...
Lạc Băng có chút do dự.
Long Trần chau mày, cười lạnh nói:
- Vừa rồi là ai nói, cái gì thâm sơn cùng cốc, cái gì quần thủng áo rách, không có thứ gì ra hồn nhỉ.
Trí nhớ của ta không tốt lắm, ta quên mất vừa rồi là ai nói, phiền tiền bối nhắc lại cho ta với.